Cùng lúc đó, cả Trung Châu Đại Lục đang bơi trong biển khói lửa.
Các thế lực lớn như Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông, thánh địa Trì Dao, Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các và nhà họ Vỹ đều bị đại quân của Ma tộc xâm lược.
Điều khiến bọn họ nhức đầu không phải là sự hung hăng của Ma tộc, vì dù Ma tộc có hung hãn đến mấy thì họ vẫn có thể giành chiến thắng nhờ ưu thế đông người.
Song, các đệ tử tông môn bị ma hoá khi đang giao chiến mới là chuyện phiền phức nhất.
Trong các môn phái lớn chỉ có Tụ Tiên Các là khá hơn một chút, bởi nơi đây sinh tồn chủ yếu nhờ vào luyện đan và luyện khí. Vì thế dù các đệ tử có bị lây nhiễm ma khí thì họ vẫn có thể hồi phục bằng đan dược.
Nhưng cách hồi phục này khiến Tụ Tiên Các tốn rất nhiều chi phí.
Đan dược bình thường không thể hoá giải ma khí được, chỉ có đan dược ngũ phẩm, lục phẩm mới làm được điều này, thậm chí không chỉ là một viên.
Dù Tụ Tiên Các có gia sản lớn thì cũng không gánh được hàng mấy trăm nghìn binh sĩ, chỉ cần một phần mười trong số đó nhiễm ma khí thôi là họ ăn đủ rồi.
Hơn nữa, đây mới chỉ là màn mở đầu của Ma tộc. Chỉ có hai trong số mười tám vị ma vương tới, mà hai ma vương này còn thuộc hàng yếu nhất.
Nếu trong Ma Uyên có mấy trăm nghìn đại quân tiếp tục ồ ạt xông tới, mà Tụ Tiên Các cứ xử lý theo cách này thì chẳng mấy mà khuynh gia bại sản.
Bệnh lây nhiễm ma khí lập tức trở thành vấn nạn của các môn phái lớn.
Dẫu sao khi đệ tử của môn phái bị nhiễm bệnh thì bọn họ sẽ bị giảm quân số, còn phía Ma tộc lại tăng thêm sức mạnh.
Mục Vỹ chỉ phát hiện ra một thương vụ rất hời, nhưng chưa ý thức được thương vụ này lớn tới mức nào!
Bây giờ, trận giao chiến giữa Ma Cách và Vương Chí Kiệt, Dương Đình Ngọc, Lí Vân Tiêu đang diễn ra ngày một quyết liệt.
Dù Ma Cách là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, nhưng cũng không chống đỡ được dưới sự tiến công của ba người nên đã rơi xuống thế hạ phong.
Thấy mình không đánh lại được, mà các ma tướng ở xung quanh đều đã bị giết hết, Ma Cách bắt đầu có ý định rút lui.
Ông ta tung một ma chưởng ra rồi lùi lại, sau đó lách người một cái định chuồn đi.
“Đại ma vương Ma Cách, sao vội rời đi thế? Đã mất công đến rồi thì ở lại thêm chút nữa đi!”
Mục Vỹ mỉm cười, không biết vô tình hay cố ý mà hắn lại xuất hiện ở ngay lối Ma Cách định bỏ chạy.
“Có muốn thử bom Hắc Viêm mà ta đã luyện chế cho Ma tộc các ông không!”
Mục Vỹ cười cợt, sau đó ném thẳng mười quả bom Hắc Viêm lên đầu của Ma Cách.
Dù Ma Cách tự nhận mình là cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, nhưng vẫn không dám chống lại loại bom này.
Bên trong loại bom này có chứa Diệt Hồn Hắc Viêm cực mạnh, nó chính là đại sát khí với Ma tộc như ông ta.
Tên tiểu tử Mục Vỹ này đúng là đáng hận, ông ta nhất định phải giết hắn, kẻo không hắn sẽ là mối nguy hại lớn nhất cho Ma tộc.
“Cút!”
Ma Cách gào ầm lên rồi tung một chưởng ra.
Nhưng bom Hắc Viêm nào có quân tâm tới cơn bực dọc của Ma Cách, chúng lập tức phát nổ khi ma chưởng của ông ta còn chưa đánh tới.
Mười hai quả bom Hắc Viêm đã có thể tiêu diệt cả ba nghìn binh sĩ của Ma tộc. Dù mười quả bom này không tạo thành sức ảnh hưởng quá lớn cho Ma Cách, nhưng để cầm chân ông ta thì dễ ợt.
Ma Cách bị bom áp chế nên buộc phải lùi bước.
Nhóm ba người Vương Chí Kiệt ở phía sau đã xông tới.
Phen này, bọn họ tuyệt đối không để cho Ma Cách chạy thoát.
Một ma vương của Ma tộc mà bị chém chết thì sẽ là sự đả kích rất lớn với họ.
Ba vị điện chủ liên thủ lại, Ma Cách dần không cầm cự được nữa, ông ta vốn không phải đối thủ của ba người họ, giờ còn thêm Mục Vỹ nữa. Cứ lúc nào ông ta kéo giãn khoảng cách ra một chút là lại bị Mục Vỹ ném cho một quả bom, điều này tạo sức uy hiếp cực lớn cho ông ta.
Nhưng mỗi khi ông ta sắp áp sát Mục Vỹ, nhóm Vương Chí Kiệt lại nhanh chóng lao tới.
Cứ như vậy, Ma Cách dần bị thương khắp mình mẩy, ma khí cũng tiêu hao quá nửa.
“Nếu ta mà chết ở đây thì các ngươi cũng phải chôn cùng!”
Ma Cách lạnh mặt, tốc độ cuồn cuộn của ma khí tăng nhanh chóng mặt.
“Cùng chết đi!”
Ma Cách hét lên, phía trước người chợt xuất hiện các vết nứt.
Khi các vết nứt này rách toạc ra, ma khí trong cơ thể ông ta không ngừng tuôn ra ngoài.
“Mau rút thôi!”
Vương Chí Kiệt lập tức biến sắc mặt, ba người vội vàng lùi lại.
Nhưng rõ ràng mục tiêu của Ma Cách không phải là ba người họ, mà là Mục Vỹ đang ở phía xa.
Ma Cách tăng tốc lao về phía Mục Vỹ.
Đoàng đoàng…
Đột nhiên có tiếng nổ vang lên, Ma Cách đã biến mất trước mặt Mục Vỹ, còn ma khí cuồn cuộn kia đã bao trùm lấy hắn.
“Mục Vỹ, chết tiệt!”
Chương 537: Một trăm nghìn một viên
Trông thấy cảnh này, Vương Chí Kiệt định lao lên.
“Lão Vương, đừng!”
Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu vội vàng kéo Vương Chí Kiệt lại, bây giờ mà ông ấy xông lên thì chết là cái chắc.
Ầm ầm…
Lại có tiếng nổ lớn vang lên, các toà cung điện nhỏ xung quanh điện Tam Cực đều vỡ nát, những đệ tử có tu vi hơi thấp đều bị chấn động tới mức ngất xỉu sau vụ nổ này.
Tiếng đùng đoàng vang lên hàng nửa canh giờ mới dừng.
Còn Ma Cách thì đã hoàn toàn biến mất.
Một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu đã bị ba người Vương Chí Kiệt và Mục Vỹ tiêu diệt.
Nhất là bom Hắc Viêm của Mục Vỹ, chúng thật sự khiến Ma Cách tức đến phát điên.
Vì thế cuồi cùng, ông ta đã lựa chọn Mục Vỹ, mà bỏ qua ba người Vương Chí Kiệt.
Bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan mà Mục Vỹ luyện chế ra có sức ảnh hưởng rất lớn với cuộc tiến công của Ma tộc, thế nên ông ta phải giết hắn.
“Xong, xong đời rồi!”
Vương Chí Kiệt không nhịn được, run lên nói: “Lần này tiêu thật rồi, Tâm Nhi sẽ liều mạng với ta cho mà coi. Tiểu tử này không rõ sống chết ra sao, đúng là tên khốn mà!”
Ai mà ngờ vào giây phút mấu chốt, Ma Cách lại bỏ qua ba người họ rồi lao về phía Mục Vỹ chứ.
“Khụ khụ… Xì, nhạc phụ đại nhân, xong đời gì ạ?”
Song đúng lúc này, khi ma khí tản ra, một bóng người chợt đi ra từ trong màn ma khí cuồn cuộn ấy, sau đó nhìn Vương Chí Kiệt rồi hỏi.
“Tiểu tử cậu chưa chết à?”
“Dạ? Nhạc phụ đại nhân, người muốn con chết đến thế sao!”
“Vớ vẩn!”
Vương Chí Kiệt mắng nhiếc: “Ta nhìn thấy rõ rành rành Ma Cách lao về phía cậu, sao cậu vẫn chưa chết?”
“Con đâu có dễ chết thế ạ!”
Mục Vỹ không nhịn được nói: “Dẫu sao Ma Cách cũng là người Ma tộc, mà ma khí của họ thì chẳng là gì với con cả, vì con có tới hai loại thiên hoả lớn mà”.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, ngọn lửa màu đen bên ngoài cơ thể đã bùng lên, bao trùm người hắn, hình thành một tấm lá chắn màu đen.
“Thiên hoả đúng là huyền bí khó lường!”
Dương Đình Ngọc cũng không nhịn được thở dài một hơi.
Nếu với tu vi cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất của Mục Vỹ, khi Ma Cách sắp chết mà muốn kéo hắn theo thì Mục Vỹ chết là cái chắc.
Nhưng nhờ có lá chắn thiên hoả hấp thu mọi thương tổn nên Mục Vỹ mới may mắn thoát chết.
Nhưng ông ấy nào biết rằng, sau lần chết đi sống lại vừa rồi, được sức mạnh thần bí của Tru Tiên Đồ cải tạo, cơ thể của Mục Vỹ đã hoàn toàn khác trước.
Nhìn đống hoang tàn trước mặt, cả ba vị điện chủ không hẹn mà cùng nhìn sang Mục Vỹ.
“Mọi người nhìn con thế làm gì?”, thấy ánh mắt quái dị của ba người họ, Mục Vỹ lảo đảo lùi lại mấy bước.
“Tiểu tử cậu mau nói cho ta biết, bom Hắc Viêm kia là sao hả!”
“Sao là sao ạ? Con mất mười mấy năm khổ sở vất vả mới nghiên cứu ra loại bom này đấy ạ!”, Mục Vỹ khoa trương nói.
“Mười mấy năm? Tiểu tử này bớt giả ngây giả ngô đi, ta thấy có mà mất mười mấy ngày thì có”, Vương Chí Kiệt cười mắng.
“Dạ? Tâm Nhi nói cho người rồi sao?”
“Sao cơ? Cậu thật sự chỉ mất hơn chục ngày để luyện chế ra thôi sao?”
“Cậu lừa ta!”
Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Mười mấy ngày thì sao làm được ạ, con đùa ấy mà”.
Nếu để nhóm Vương Chí Kiệt biết hắn chỉ mất mười mấy ngày để luyện chế ra một món đồ tương đương với địa khí cực phẩm thì chắc bọn họ sẽ đờ người ra mất.
“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, nói ta nghe bao nhiêu Linh Tinh một quả bom Hắc Viêm này?”
“Khụ khụ… Để làm ra loại bom này, con đã mất rất nhiều…”
“Dừng, ta hỏi bao nhiêu tiền!”
“Một trăm nghìn Linh Tinh hạ phẩm một quả ạ!”, Mục Vỹ giơ ngón tay rồi phán chắc nịch.
“Một trăm nghìn? Sao tiểu tử cậu không đi ăn cướp luôn đi?”, Vương Chí Kiệt tiến lên định doạ cho Mục Vỹ một bạt tai rồi mắng: “Tiểu tử cậu thèm tiền đến phát điên rồi!”
“Nhạc phụ đại nhân, luyện chế loại bom này rất lằng nhằng, trong Vỹ Minh con chỉ còn tồn khoảng mười nghìn quả thôi, con mà bán cho người là xong đời luôn, nhỡ Ma tộc lại đến tiếp…”
“Rồi rồi, im ngay, biến sang một bên! Một trăm nghìn thì một trăm nghìn, cho ta một nghìn quả trước đã”, Vương Chí Kiệt đã không nhịn được nữa.
Nếu để Mục Vỹ nói tiếp, ông ấy sợ mình sẽ không kiềm chế được mà tát chết hắn thật mất.
Tiểu tử này là mẫu người điển hình cho kiểu đã được hời rồi còn ra vẻ.
“Ưm, đây ạ!”, Mục Vỹ cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, một nghìn quả bom Hắc Viêm đây ạ, một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm!”
“Cậu…”
Thấy Mục Vỹ đã chuẩn bị sẵn bom, Vương Chí Kiệt xám mặt.
“Biến!”
Lần này, tiểu tử này đến đây cũng chẳng có mục đích tốt đẹp gì. Nói là đến giúp điện Tam Cực, nhưng thực chất là đến bắt chẹt rồi vơ vét tiền của thì có.
“Nhạc phụ đại nhân, sắp tới Vỹ Minh sẽ dốc toàn lực để luyện chế bom Hắc Viêm, nếu người thiếu thì cứ bảo con, con sẽ ưu tiên giao hàng cho người trước!”
“Thằng nhãi này, biến ngay!”
“Tạm biệt ba vị điện chủ!”
Mục Vỹ tươi cười chắp tay rồi đi thẳng.
“Tiểu tử này đúng là…”, Dương Đình Ngọc bất đắc dĩ nở nụ cười khổ khi nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ.
“Tiểu tử chết tiệt này làm ăn không nể nang gì ai cả, đúng là tên khốn!”
“Lão Vương, huynh đừng oán trách nữa! Một nghìn quả bom mà có uy lực như ban nãy, có thể tiết kiệm lực chiến đấu của gần mười nghìn người thì một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm cũng đáng mà”.
Lí Vân Tiêu cười nói: “Điều quan trọng nhất trong chiến tranh là võ giả, hết Linh Tinh thì chúng ta vẫn có thể kiếm được, nhưng mất ai đó rồi muốn bồi dưỡng một thiên tài thì không phải chuyện đơn giản”.
“Đúng vậy! Lần này, Ma tộc xâm chiếm, ta thấy Vỹ Minh sẽ phát triển vượt bậc”.
“Để ta xem tiểu tử này sẽ kiếm được bao nhiêu từ các thế lực lớn khác”, Vương Chí Kiệt mỉm cười nói.
Chương 538: Tưởng muốn rút là rút được sao?
Mục Vỹ định giá một trăm nghìn Linh Tinh hạ phẩm mà còn thấy cái giá này hơi thấp đấy chứ.
"Phải ra giá mấy trăm hay một triệu Linh Tinh mới đúng chứ!"
Trên đường đi, Mục Vỹ lầm bà lầm bầm: "Không được, dùng bom Hắc Viêm đối phó với võ giả cảnh giới Thông Thần cũng tàm tạm, nổ chết được, nhưng với võ giả cảnh giới Niết Bàn có đề phòng thì khó xơi lắm".
"Phải cải tiến thôi, để về cải tiến xem thử có nên gì không!"
Sau khi hạ quyết tâm, Mục Vỹ dẫn bọn Cảnh Tân Vũ về Vỹ Minh rồi lại chui rúc trong phòng luyện khí, mải mê nghiên cứu không biết ngày đêm.
Cùng lúc đó, cả Trung Châu Đại Lục lâm vào hỗn loạn.
Trên đảo Thiên Tà, Ma Kha âm trầm nhìn hơn mười vị ma tướng ngồi bên dưới, không nói một lời.
"Ma Cách chết rồi? Đội quân năm mươi nghìn tướng sĩ Ma tộc của ông ta đã bị diệt sạch?", dường như không tin tin tức này là thật, Ma Kha lại quát tháo.
"Đúng vậy ạ!"
Một vị ma tướng phía dưới cúi đầu, nói với vẻ đau đớn.
"Lũ vô dụng!"
Ma Kha đanh mặt, tức tối gầm lên.
"Những năm mươi nghìn người mà cũng không xong nhiệm vụ, quá làm mất mặt Ma tộc chúng ta. Lão Ma Cách này là ma vương của Thập Bát Ma Ngục mà chẳng được tích sự gì cả!"
Sắc mặt Ma Kha âm u đến đáng sợ, mặt lạnh như tiền.
"Việc này cũng không thể trách ma vương Ma Cách được, bọn con người có một thế lực do một kẻ tên Mục Vỹ đứng đầu. Kẻ này phát minh ra một loại địa khí gọi là bom Hắc Viêm, sức công phá khi phát nổ cực kỳ khủng khiếp. Võ giả cảnh giới Niết Bàn mà bất cẩn cũng có thể bị nổ tung xác ạ".
"Chưa kể, bom Hắc Viêm còn ẩn chứa sức mạnh khổng lồ của thiên hỏa, một khi dính vào nó sẽ đốt cháy ma khí của chúng ta. Quan trọng nhất là uy lực khi nổ của bom Hắc Viêm đáng sợ lắm ạ".
Ma Kha nghe vậy sẵng giọng: "Lực lượng thầy luyện khí loài người luôn là cường địch số một của Ma tộc ta. Bọn chúng có thể trạng kém hơn nên cứ chế ra mấy thứ vớ vẩn, đúng là vô liêm sỉ!"
"Ma Kha đại nhân, giờ chúng ta phải làm sao đây ạ?"
"Còn hỏi làm sao nữa à?", Ma Kha lớn giọng: "Rút lui rồi xin các ma hoàng đại nhân giúp đỡ ngay cho ta. Kết quả các đại quân chinh phạt khác sao rồi?"
"Khởi bẩm Ma Kha đại nhân, trong chín đường tiến công thì ba đường đến Vỹ Minh, Vũ Tiên Môn và điện Tam Cực đã bị diệt toàn quân, sáu đường còn lại thì thiệt hại hơn một nửa, tan tác cả rồi. Số người quay về chưa đến mười nghìn người nữa ạ".
Đại quân những một trăm nghìn người mà giờ còn rơi rớt chưa đến mười nghìn người.
Ma Kha nổi cơn thịnh nộ.
"Ma vương đại nhân, ma vương đại nhân, có chuyện lớn rồi ạ!"
"Ồn ào cái gì?"
Ma Kha giận dữ thét: "Bây giờ còn tin gì xấu hơn được nữa?"
"Với sự giúp đỡ của Thánh Đan Tông, đảo chủ đảo Thiên Tà một lần nữa tụ tập người trong môn phái và tiến đánh về phía đảo Thiên Tà rồi ạ!"
"Sao cơ!"
Nghe thấy câu này, Ma Kha gầm thét: "Đối phương có bao nhiêu người?"
"Ít nhất một trăm nghìn người ạ!"
Ít nhất một trăm nghìn người!
Mặt mày Ma Kha trắng bệch. Tổng số binh lực do ông ta và Ma Cách mang đến chỉ có một trăm nghìn mà giờ còn chưa đến mười nghìn người, sao có thể là đối thủ của lực lượng một trăm nghìn chiến sĩ loài người này.
"Thưa đại nhân, hay mình rút lui trước đi ạ!"
"Rút lui!"
Sắc mặt Ma Kha biến hóa mấy lần, cuối cùng ông ta buộc phải hạ lệnh.
"Rút lui? Chiếm đảo Thiên Tà của ta rồi mà muốn bỏ là bỏ à, tưởng dễ ăn lắm chắc?"
Một tiếng cười lạnh thình lình vang lên.
Một người đi từ đại điện bên ngoài vào.
Người vừa đến mặc trường bào đen, khuôn mặt nhợt nhạt. Y nhìn Ma Kha với vẻ mặt lạnh như sương giá, đằng đằng sát khí.
"Quân Vô Tà!"
"Vừa đến Trung Châu Đại Lục đã xâm chiếm đảo Thiên Tà của ta làm cứ điểm, vui quá nhỉ Ma Kha?"
Chiếc áo bào đen Quân Vô Tà mặc càng làm tôn thêm sát ý xung thiên của y.
Là một trong tám thế lực lớn, đảo Thiên Tà của y danh tiếng lẫy lừng là thế vậy mà sơ sẩy để bị đội quân một trăm nghìn binh sĩ Ma tộc đuổi ra khỏi hang ổ một cách chóng vánh.
Thương vong họ phải gánh chịu cực kỳ nặng nề, may mà lực lượng trung kiên vẫn còn đó.
Lần này, y quyết không để Ma Kha trốn thoát.
"Ma vương đại nhân chạy đi, bọn thuộc hạ sẽ ở lại cầm chân chúng!"
Các ma tướng lập tức bổ nhào về phía Quân Vô Tà.
Tuy nhiên, một số đảo chủ của bảy mươi hai tiểu đảo trong đảo Thiên Tà cũng nhanh chóng bay ra từ sau lưng y, tấn công mấy tên ma tướng kia.
Quân Vô Tà đanh mặt, nơi đầu ngón tay nhuốm màu đen lao vào cuộc chiến.
Chiến tranh lại bùng nổ trên đảo Thiên Tà.
Nhưng phía Mục Vỹ thì không hề hay biết gì về mọi chuyện đang diễn ra tại đây.
Chương 539: Bom Hắc Viêm đời thứ hai
Nhốt mình trong phòng luyện khí liên tục mười mấy ngày, rốt cuộc Mục Vỹ đã hoàn thành thêm một nhiệm vụ thăng cấp nữa.
"Tính ra sức công phá của bom Hắc Viêm còn hơi yếu, giờ đã thêm cho nó sức mạnh sấm sét rồi, ta chống mắt lên xem võ giả cảnh giới Niết Bàn có ngăn cản nổi không".
Mục Vỹ mỉm cười nhìn quả bom màu bạc lớn chừng một quả trứng gà trong tay, nói.
"Tạm thời đặt tên cho ngươi là bom Hắc Viêm đời thứ hai, bom Lôi Viêm vậy!"
Ánh mắt Mục Vỹ mừng rỡ thấy rõ.
Bom Lôi Viêm là kết quả nghiên cứu cải tiến lần thứ hai của hắn.
"Tiếc quá, giá mà có thể đến Lôi Thần Cốc một chuyến để thu thập linh lôi của trời đất, như vậy thì võ giả Niết Bàn tầng ba hay tầng bốn gì cũng banh xác rồi".
Mục Vỹ biết trong Lôi Thần Cốc có một biển sấm sét, đó cũng là nơi tu luyện của cốc chủ Lôi Thần Cốc - Lôi Vân Tử.
Nghe nói thời đó, lão cốc chủ Lôi Chấn Tử lĩnh ngộ được chân lý về lôi đạo nhờ vào lôi trì trong Lôi Thần Cốc, từ đó một bước lên trời, tạo nên quyền uy huyền thoại của Lôi Thần Cốc.
"Sau này có cơ hội rồi đi, có khi lúc đó sẽ cải tiến bom Lôi Viêm đến đời thứ ba cũng nên!"
Dù nghiên cứu ra bom Lôi Viêm nhưng Mục Vỹ không có ý định bán nó.
Bom Hắc Viêm có thể sản xuất với số lượng lớn. Bản thân hắn đã có sẵn thiên hỏa trong người, Huyền Vũ Phi Thiên Trận thì nhờ Cổ Ngọc Long Tinh, hắn hoàn toàn có thể để lại một ngọn thiên hỏa và công bố phương pháp luyện chế, đám thuộc hạ cứ thế mà sản xuất thôi.
Nhưng bom Lôi Viêm không những cần thiên hỏa mà còn cần sức mạnh sấm sét.
Vì từng tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết nên hắn mới có thể mượn loại năng lượng này, nhưng trong Vỹ Minh có rất ít võ giả tu luyện võ kỹ thuộc tính lôi, thầy luyện khí thuộc tính lôi lại càng hiếm hơn.
Nếu như việc sản xuất do một tay hắn xử lý hết thì chắc làm việc sấp mặt cả ngày cũng chỉ luyện chế được khoảng một trăm quả thôi quá.
Bởi vậy nên việc luyện chế bom Lôi Viêm phải được tiến hành trong Vỹ Minh để tránh bọn Ma tộc lấy được kỹ thuật.
Còn bom Hắc Viêm có thể sản xuất quy mô lớn thì đem đi bán cũng được.
"Triệu tập tất cả đến đại sảnh đi, ta có lời muốn nói!"
"Vâng!"
Một lát sau, trong đại sảnh, các thành viên cấp cao trong Vỹ Minh lần lượt ngồi xuống.
Mục Vỹ mở lời: "Gần đây có tin gì mới không?"
"Khởi bẩm minh chủ, sau khi thập bát ma vương chết ở điện Tam Cực, dưới sự giúp đỡ của Thánh Đan Tông, Quân Vô Tà đã giành lại đảo Thiên Tà về tay mình. Đội quân một trăm nghìn người của bọn Ma tộc cuối cùng chỉ còn khoảng một trăm người, chúng lủi vào trong Ma Uyên để trốn rồi ạ".
"Trốn rồi sao?"
"Vâng!"
Mặc Dương trả lời: "Bên cạnh đó, Thánh Đan Tông còn hợp tác với mười mấy trưởng lão cảnh giới Niết Bàn phong ấn lối ra vào của Ma Uyên rồi ạ!"
"Phong ấn rồi ấy hả?"
Mục Vỹ nghe mà há hốc mồm.
Hắn không biết Thánh Vũ Dịch có tài thế đấy.
"Phong ấn rồi ạ, mà con nghĩ chắc không giữ được lâu đâu. Đảo Thiên Tà đang chuẩn bị dời đến bên cạnh Thánh Đan Tông rồi gây dựng lại lần nữa. Phong ấn đó theo con thì chỉ cầm cự được mấy tháng là cùng".
"Ừ, ta biết rồi".
Mục Vỹ trầm tư một lúc rồi căn dặn: "Như vậy thì mọi người yên tâm tu luyện trong thời gian tới được rồi. Tiếp tục sản xuất bom Hắc Viêm quy mô lớn. Còn nữa, Mặc Dương, con đi mời một vài thầy luyện khí tinh thông lôi thuật đến đây".
"Dạ?"
"Dạ dẫm gì, đi lẹ đi. Mấy tháng tới, ai đã đến tầng thứ mười rồi thì bắt đầu ngưng luyện hồn đàn được rồi đấy, cần dùng vật liệu gì cứ tìm nơi Mặc Dương, Vỹ Minh sẽ chi trả toàn bộ", Mục Vỹ hào hùng nói: "Chỉ cần các ngươi trung thành, những gì Vỹ Minh có thể cho các ngươi nhất định không ít hơn các thế lực siêu cấp khác".
"Rõ!"
Những lời của hắn làm những người thuộc Vỹ Minh đang ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, tầng thứ mười cực kỳ kích động.
Đối với họ, cảnh giới Niết Bàn như cánh cổng mở ra chân trời mới vậy.
Một khi họ tiến vào cảnh giới Niết Bàn, trong tương lai ít nhất cũng có chiếc ghế trưởng lão ở Vỹ Minh và trở thành một cao thủ cực kỳ mạnh mẽ dù là ở Trung Châu Đại Lục.
Với tốc độ phát triển và khuếch trương của Vỹ Minh hiện nay, thời khắc đó sẽ không còn quá xa.
"Sư phụ, hiện giờ tin tức về bom Hắc Viêm đã được lan truyền rộng rãi, chúng ta có cần bắt đầu rao bán với các tổ chức khác không ạ?"
"Không cần đâu".
Mục Vỹ cười tự tin: "Mời bọn họ mua thì mất giá quá, phải chờ họ tới mua mới đúng chứ. Dù sao phong ấn cũng đâu thể hoàn toàn phong ấn bọn Ma tộc dưới đó, mình chỉ việc chờ thôi".
"Rõ!"
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày càng có nhiều đội thương nhân đến thành Đông Vân.
Hầu hết đây là những đội thương nhân vận chuyển vô số thiên tài địa bảo khắp Trung Châu Đại Lục.
Nhưng lần này họ tới thành Đông Vân không phải vì bảo bối hay kho báu gì, mà là vận chuyển chúng đến để giao dịch với tòa thành trì này.
Trước đây không lâu, thành Đông Vân đã bắt đầu bán đấu giá bom Hắc Viêm. Cho đến bây giờ, loại bom này đã trở thành món địa khí được người Trung Châu muốn sở hữu nhất.
Kể cả một số thế lực nhỏ cũng không bỏ qua.
Một quả bom Hắc Viêm có thể tiêu diệt khoảng một trăm chiến sĩ Ma tộc, mua chừng mười quả là đủ để các tông môn nhỏ áp đảo nhóm binh mã nhỏ của Ma tộc rồi.
Dù sao bọn chúng chỉ cử đi tầm nghìn binh lính Ma tộc để đối phó với các tông môn nhỏ, chỉ khi giao chiến với tám thế lực lớn mới phải dùng đến một trăm nghìn người.
Như một lẽ tự nhiên, thành Đông Vân dần trở thành một trong những nơi giao lưu buôn bán phồn hoa nhất Trung Châu Đại Lục, hết đội ngũ này đến đội ngũ khác thuộc các phe đổ xô về đây.
Ban đầu Mặc Dương còn cấm không cho các võ giả thuộc năm thế lực lớn như Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các vào thành.
Nhưng gã đã bị Mục Vỹ mắng to một trận sau khi hay tin.
Không chỉ thế, hắn còn tuyên bố rằng Ma tộc sắp xâm lược lần nữa, do đó tất cả mọi người trên Trung Châu nên đoàn kết chống lại sự xâm lăng của Ma tộc.
Nói là vậy nhưng hắn lại bán những hai trăm nghìn Linh Tinh hạ phẩm một quả bom Hắc Viêm cho năm thế lực lớn, trong khi với điện Tam Cực và Vũ Tiên Môn thì chỉ bán với giá một trăm nghìn.
Thích bán sao thì bán, ai thèm quan tâm những kẻ đó tính làm gì.
Ngoài ra, Mục Vỹ còn thông báo rằng mỗi một quả bom được bán ra đều có ký hiệu phân loại sẵn, nếu ai dám tự ý bán lại bom Hắc Viêm cho năm thế lực lớn với giá thấp thì từ nay về sau đừng hòng mua được bom của Vỹ Minh.
Chương 540: Sự quy thuận bất ngờ
Đại quân Ma tộc có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào, loại bom này chính là liều thuốc cứu mạng. Nếu môn phái nào không có nó, về cơ bản có thể tuyên bố rằng môn phái đó sắp diệt vong.
Không ít người cố ý khám phá kết cấu bên trong quả bom để luyện chế thử, nhưng nếu không tuân theo phương pháp làm kíp nổ do Vỹ Minh cung cấp thì bom sẽ nổ ngay tức thì.
Bởi vậy tám thế lực lớn đã tổn thất rất nhiều thầy luyện khí chỉ vì ngầm nghiên cứu bom.
Không chỉ bom mà Thanh Tâm Đan cũng là một vật phẩm mà Vỹ Minh bán rất chạy.
Việc phân tích bom sẽ dẫn tới phát nổ, trong khi phân tích Thanh Tâm Đan lại không gây nguy hiểm gì.
Nhưng kể cả Tụ Tiên Các cũng không thể luyện chế Thanh Tâm Đan sau mấy độ nghiên cứu.
Có người còn lên kế hoạch mua chuộc các thầy luyện khí và thầy luyện đan trong Vỹ Minh để lấy được kỹ thuật, kết quả là không những không lấy được thông tin gì mà những võ giả được phái đi tra hỏi còn bị Vỹ Minh giết sạch là đằng khác.
Hôm nay, Mục Vỹ đang nghiên cứu cải tiến bom thì một tin tức được báo lên làm hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Có tám vị khách đến Vỹ Minh. Mục Vỹ có quen biết với tám vị khách này nhưng cũng không thân thiết gì cho cam.
Trong đại sảnh của tổ chức, Mục Vỹ ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn tám người bên dưới, híp mắt cười mỉm.
Đây là tám cao thủ cảnh giới Niết Bàn.
"Thầy Mục Vỹ, lâu rồi không gặp. Quả nhiên thầy không phải vật trong ao mà, phong ba vừa đến là thuận gió đẩy thuyền, tiến lên một phương trời mới ngay".
"Lâm Tiêu Thiên, không ngờ gặp được huynh ở Trung Châu, ta ngạc nhiên lắm đấy!"
Một trong các vị khách chính là Lâm Tiêu Thiên, cựu quản lý long bảng của học viện Thất Hiền.
Chẳng có tin tức gì về người này trong trận chiến nhà họ Mục bị tiêu diệt, chẳng thể ngờ y sẽ xuất hiện ở Vỹ Minh lúc này.
Những người đi theo y còn là những người từng làm thầy giáo dạy lớp đặc biệt trong học viện Thất Hiền.
Một điều ngoài dự đoán khác là hiện tại Lâm Tiêu Thiên đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba. Có vẻ y đã gặp được một cơ duyên rất lớn trong nhiều năm vắng bóng.
"Ta ở đế quốc Nam Vân đủ lâu rồi nên muốn ra ngoài thăm thú xem sao. Mấy năm qua, nghe nhiều thấy nhiều nên kiến thức cũng tăng nhưng hãy còn thua huynh nhiều lắm!"
"Người quản lý long bảng mà nói vậy là khiêm tốn quá đấy nhé!"
"Ha ha..."
Y Chiêm Long đứng bên cạnh chợt cười nói: "Khiêm tốn ấy hả? Đứng đối diện với Mục minh chủ đây thì bọn ta toàn thấy tự ti thôi chứ làm gì có tư cách để khiêm tốn chứ!"
"Không biết hôm nay các vị tới đây là có chuyện gì?"
Mục Vỹ lên tiếng, đưa ra câu hỏi làm mình thắc mắc nãy giờ.
"Để quy thuận!"
Lâm Tiêu Thiên mỉm cười nhìn hắn.
Quy thuận?
Mục Vỹ nhìn Lâm Tiêu Thiên với vẻ ngờ vực.
"Ha ha, Lâm Tiêu Thiên, huynh đã đến cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, mạnh hơn ta nhiều rồi, sao lại quy thuận ta chứ? Hơn nữa, tám thế lực lớn trên Trung Châu này có nhà nào không hùng mạnh hơn Vỹ Minh ta, hình như huynh chọn nhầm rồi đấy?"
"Mục minh chủ nói vậy là không muốn thu nhận bọn ta sao?"
"Không phải vậy, ta chỉ ngạc nhiên quá, không biết tại sao huynh lại chọn ta thôi!"
"Nguyên nhân thì sau này Mục minh chủ sẽ hiểu thôi. Nhưng Mục minh chủ hãy tin vào con người Lâm Tiêu Thiên ta, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Có điều bây giờ ta thật sự không thể giải thích với huynh!"
Sau một lúc trầm tư, Mục Vỹ mỉm cười gật đầu: "Vậy thì hoan nghênh cựu quản lý long bảng và bảy vị đặc sứ đại nhân trở thành trưởng lão khách khanh của Vỹ Minh".
"Đa tạ!"
Dường như Lâm Tiêu Thiên đã liệu trước được rằng Mục Vỹ sẽ nhận họ làm thuộc hạ, không tỏ ra bất ngờ chút nào.
"Còn một người nữa ta nghĩ chắc Mục minh chủ sẽ không từ chối, chỉ là khi xưa nhà họ Mục gặp hoạn nạn, người này không ra tay giúp đỡ nên có thể trong lòng Mục minh chủ sẽ có khúc mắc, nên..."
"Khúc mắc?"
Mục Vỹ cười sang sảng: "Năm xưa nhà họ Mục ta gặp hoạn nạn, ai không đâm sau lưng đã là bằng hữu của Mục Vỹ ta đây rồi. Chưa kể, tình hình lúc đó dù có giúp cũng đâu có cứu được nhà họ Mục. Người mà huynh nói là ai vậy? Cứ dẫn người đó đến đây đi Lâm Tiêu Thiên!"
"Tin tưởng ta vậy sao?"
"Không tin huynh còn đồng ý cho huynh gia nhập Vỹ Minh làm quái gì?"
"Huynh còn nhớ cái tên kiếm khách Tử Dạ chứ?"
"Trương Tử Hào, viện trưởng Phong Hiền Viện ấy à?"
Mục Vỹ chỉ ngẩn người một chốc rồi gật đầu đáp: "Đương nhiên là nhớ rồi".
Lúc còn ở học viện Thất Hiền, ông ta rất hứng thú với hắn và muốn nhận làm đồ đệ, nhưng đã bị hắn từ chối rồi.
Song, việc Trương Tử Dạ không giúp đỡ nhà họ Mục thoát khỏi tình thế khó khăn lúc bấy giờ là sự thật.
Ban đầu đúng là Mục Vỹ có tức giận, nhưng hắn cũng biết rằng cho dù Trương Tử Hào có muốn giúp cũng không có lý do gì để giúp.
Tình cảnh khi ấy của nhà họ Mục thật sự không thể vớt vát nổi nữa, giúp cũng không làm nên chuyện gì.
"Đương nhiên là hoan nghênh rồi, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ danh tiếng của kiếm khách Tử Dạ đây".
"Ha ha... Lâm Tiêu Thiên, ta đã nói rồi mà, Mục Vỹ có phải người nhỏ mọn đâu mà cậu bắt ta chờ ngoài điện".
Đúng lúc đó, một người đi vào đại điện. Đó chính là Trương Tử Hào.
Còn được biết với biệt hiệu khét tiếng - kiếm khách Tử Dạ.