Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lâm Phương cần mỗi rồi như hạ quyết tâm nói với tôi: “Tôi cảm ơn anh vì đã thích tôi, nhưng tôi thực sự không có ý gì với anh cả, hôm nay thẳng thắn nói ra được hết cũng tốt. Hai chúng tôi không phải người chung một thế giới, anh không cho tôi được những gì tôi muốn. Trương Siêu à, tỉnh táo lại đi.”
Nắm tay nắm chặt của tôi lại được nới lỏng ra, tôi thở dài một hơi và trái tim tôi dường như đã chết.
Trần Ngọc Châu nói tiếp: “Mày thực sự tỉnh táo lại đi, đừng nói Phương Phương nữa, tao thấy ở đây cũng không có cô gái nào thích mày đâu. Rồng đi với rồng, phượng hoàng đi với phương hoàng, mày thực tế chút đi? Tự xem lại bản thân mình đi rồi bảo người nhà đi tìm cho mày người hợp với mày đi, xấu xí một chút cũng được, có thể sống qua ngày với nhau là được rồi.”
Tôi tin rằng Trần Ngọc Châu đã lên kế hoạch từ lâu. Những lời này không giống như những gì hắn hay nói. Dựa vào tính cách của Trần Ngọc Châu thì hắn ta có lẽ đã điền khùng nhảy dựnglên và đánh tôi rồi chứ đâu có thể nói được mấy lời này chứ? Những lời thế này không phải Trần Như Hải dạy thì còn có ai nữa chứ?
Hai bố con nhà họ Trần đúng là tâm kế, chúng không thể ở ngoài sáng đấu lại tôi mà lại sử dụng mánh khóe này để tiêu diệt tôi hoàn toàn. Và cho dù tôi có bản lĩnh đến mấy thì cũng không ngờ Lâm Phương thực sự lại đối xử với tôi như thế này...
Tôi quay đầu muốn rời đi thì lúc này Sở Tiêu Tiêu đột nhiên ôm lấy cánh tay tôi. Tôi sững sờ một lúc, và những người khác cũng giật mình vì cảnh này.
Sở Tiêu Tiêu cũng là hoa khôi của trường trung học năm xưa, cũng giống như Lâm Phương và được gọi là hai bông hoa vàng của trường trung học thành phố Thông.
Nhưng lại không giống như Lâm Phương, Sở Tiểu Tiêu từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, mắt lúc nào cũng ở trên trời. Năm xưa có một cậu ẩm giàu có ở trường trung học muốn đuổi theo cô ấy, nghenói là con trai thị trưởng nhưng Sở Tiêu Tiêu nói không thích là không thích và không hề cho cậu ra chút thể diện nào.
Sở Tiêu Tiêu kiêu ngạo như thế nhưng những chàng trai đuổi theo cô ấy không hề ít, mà ngược lại lại rất nhiều. Mọi người đều hy vọng có được sự coi trọng của thiên kim tiểu thư nhà họ Sở để từ đó chứng minh rằng mình vượt trội hơn những người khác một bậc.
Hồi nãy khi Sở Tiêu Tiêu nói giúp tôi thì có một số người đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Bây giờ Sở Tiêu Tiêu còn khoác tay tôi rất thân mật như thế khiến mọi người đều sững sờ.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Lâm Phương, tôi hỏi cô lần nữa, cô thực sự không cần Trương Siêu ư?”
Lâm Phương nói: “Chúng tôi chưa từng ở bên nhau, cái gì mà tôi cần anh ta hay không chứ? Tiêu Tiêu, đừng nói linh tinh nữa, ở trước mặt A Châu làm anh ấy hiểu lầm thì không hay lắm đâu. Tôi biết từ sau khi tôi và A Châu ở bên nhau, cô cảm thấy điều kiện của tôi tốt hơn cô rồinên trong lòng cô có chút hụt hẫng. Tôi sẽ không còn là con nhóc bám lấy cô cần cô bảo vệ nữa. Cô không cam tâm nhưng cô cũng không thể lăng mạ tôi...”
“Cô im miệng đi.” Sở Tiêu Tiêu thẳng thắn nói: “Ai thèm nghe cô nói dài dòng thế chứ, tôi chỉ hỏi cô là cô thực sự không cần Trương Siêu nữa phải không? Một người bạn trai tốt như thế mà cô thật sự không cần nữa ư?”
“Tôi, tôi không cần, tôi đã nói rồi... tôi không cần!” Lâm Phương nói.
Sở Tiêu Tiêu lại nói: “Được, cô đã nói như vậy thì mọi người làm chứng cho tôi nhé. Trương Siêu, em muốn theo đuổi anh, anh làm bạn trai em nhé.”
Mọi người hét lên kinh ngạc, sau đó liền xì xào bàn tán và họ cười to hơn cả lúc nãy.
Tôi sững sờ, nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Sở Tiêu Tiêu. Sở Tiêu Tiêu mỉm cười với tôi, mỉm cười vô cùng rạng rỡ và xinh đẹp.Cô ấy nhón chân lên và hôn lên môi tôi, đầu óc tôi vang lên một tiếng và thẫn thờ đứng tại chỗ.
“Anh có đồng ý hay không?” “Tôi...”
“Không đồng ý thì em sẽ bám lấy anh, ngày nào em cũng tỏ tình với anh. Các cụ đã nói rồi, đàn ông tốt thì sợ bị phụ nữ bám lấy.”
“Cô nói ngược rồi, phải là phụ nữ tốt thì sợ đàn ông bám lấy.”
“Vậy em mặc kệ, em sẽ bám lấy anh đến khi anh sợ thì thôi. Dù sao thì bây giờ anh cũng không có bạn gái nữa, em cũng không có bạn trai nên chúng ta là trời sinh một cặp đấy.”
Tiếng ồn ào xung quanh không hề lọt vào tại tôi, tôi không hề nghe thấy một từ nào. Những âm thanh này giống như tạp âm không cần thiết và bị tai tôi chặn lại hết.
Trong mắt tôi, đầu óc tôi và tại tôi đều làhình ảnh và giọng nói của Sở Tiêu Tiêu.
Tôi biết rằng cô ấy đang cố gắng giữ thể diện cho tôi, nhưng... nhưng khi cô ấy cười trông thật dễ thương.
Tôi gật đầu và nói: “Cảm ơn cô.” Rồi ôm lấy cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu cũng ôm chầm lấy tôi, hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt của người khác, cười khúc khích trong lòng tôi, như thể đánh cắp được một món hời lớn nào đó.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Lâm Phương, vậy chúng ta nói thẳng thắn nhé. Từ giờ trở đi, Trương Siêu là bạn trai của tôi, cô đừng quấy rối anh ấy nữa.” Khuôn mặt của Lâm Phương tái nhợt,
Trần Ngọc Châu cũng hơi khó chịu. Hắn ta không ngờ rằng màn kịch được lên kế hoạch này lại bị Sở Tiêu Tiêu phá rối.
Sở Tiêu Tiêu lại nói: “Còn nữa, sau này cô cũng đừng đến gặp tôi nữa, tôi cũng không muốn gặp cô nữa. Trước đây tôi bị mù nên mới coi cô là bạn thân nhất.Cô ngu ngốc, ích kỷ như thế tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa. Trước đây là Sở Tiêu Tiêu tôi tình nguyện tốt với cô, từ giờ trở đi, chúng ta đoạn tuyệt, cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Tôi chúc cô sống tốt và tôi cũng sẽ không đố kị với cô đâu.”
Lâm Phương cũng cắn môi rồi tàn nhẫn nói: “Thế là tốt nhất. Nếu, nếu nhà cô có bất kỳ khó khăn gì thì tôi cũng có thể giúp cô...”