*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tại sao chứ?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Hàn Khôn ở Đan Mạch, tại sao lại chẳng có một chút tin tức nào. Rốt cuộc là kẻ nào đã tung tin Hàn Khôn bị chết?
Vốn dĩ tôi muốn giải quyết nhanh chuyện của Liễu Vinh, đánh nhanh thắng nhanh để công ty mau chóng khôi phục lại bình thường.
Nhưng bây giờ, tôi mơ hồ cảm nhận được Liễu Vinh cũng không bỗng dưng gây khó dễ như ông Cam đã nói, giữa bọn họ nhất định có chuyện gì đó chưa nói cho tôi biết. Mà ngọn nguồn của chuyện này e là đã từ mười mấy năm trước, thậm chí có liên quan tới cái chết của bố mẹ tôi.
Liễu Vinh không cần thiết phải nói dối khi tôi đang hôn mê, vậy ông ta nói cái chết của bố mẹ tôi là do nhóm Hàn Khôn nhất trí quyết định, rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ... chuyện này có liên quan tới Hàn Khôn?Tôi bấm mạnh vào lòng bàn tay, cổ gắng khiến mình tỉnh táo lại, bây giờ tôi không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói của bất cứ ai.
Tôi vốn cho rằng sự thật sẽ càng ngày càng rõ ràng, nhưng giờ tôi đã biết mình càng điều tra được nhiều, càng phơi bày nhiều thứ thì trái lại ngày càng trở nên hoang mang hơn.
Mỗi người đều chỉ nói với tôi một phần nhỏ, nhắc tới chuyện năm đó ai cũng nói một cách mơ hồ, không muốn cho tôi biết.
Nhưng sớm hay muộn cũng tới ngày tôi điều tra chân tướng rõ ràng, tai nạn xe của bố mẹ tôi rốt cuộc là thế nào, tôi chắc chắn phải tìm hiểu rõ!
Chúng tôi lại lái xe quay lại công viên thành phố, không ngờ nơi đó đã khói lửa ngút trời, người dân đứng xem và lính cứu hỏa đã bao vây xung quanh, nhân viên cứu hỏa đang thảo luận làm thế nào để cứu người.
Tôi và Thốc Tử liếc nhau một cái rồi thốtlên: “Không hay rồi!” Sau đó cùng nhau xuống xe.
Sở Tiêu Tiêu xuống xe theo chúng tôi. Chúng tôi vừa định xông vào công viên liền bị một người lính cứu hỏa chặn lại: “Không thể vào được, lửa quá to. “Bạn của tôi ở trong đó, tôi phải vào cứu anh ấy.” Tôi nói.
Người lính cứu hỏa tỏ ra mất kiên nhẫn: “Cứu con mẹ anh đó, lửa lớn vậy anh không nhìn thấy à? Con mẹ nó mạng anh không đáng tiền à, ở đây cháy to như thế, có ném một cục vàng vào cũng bị chảy hết ra thôi. Đừng gây phiền phức cho chúng tôi nữa, đứng sang một bên doi di!"
Nói xong anh ta đẩy tôi và Thốc Tử sang một bên.
Thốc Tử vô cùng lo lắng, anh ta mặc kệ người kia nói cái gì, vẫn khăng khăng muống xông về phía trước.
Những người lính cứu hỏa vừa nhìn thấy liền dùng vòi phun nước cao áp xịt choThốc Tử bay ngược lại. Đội trưởng đội cứu hỏa không nén nổi cơn giận, sai ba người đi tới túm chặt lấy Thốc Tử, chỉ vào mặt Thốc Tử chửi ầm lên. “Anh muốn chết mặc anh, nhưng không được chết trước mặt chúng tôi. Cút đi!”
Lúc này Thốc Tử đã hoàn toàn đánh mất lý trí, anh ta giống như một con quái vật, hét lên với đôi mắt đỏ sọng: “Cậu chủ còn ở bên trong!!! Tôi phải đi cứu anh ấy!!!”
Sở Tiêu Tiêu vội la lên: “Cháy to như vậy, dù đi vào cũng sẽ chết thôi, có lẽ nào Triệu Tử Thâm đã rời đi rồi không?”
Tôi lắc đầu nhìn Thốc Tử: "Không thể nào, tình cảm trong bang phái của bọn họ rất tốt. Em xem Thốc Tử khẩn trương như vậy, chứng tỏ có người bị kẹt bên trong rồi. Cả đời Triệu Tử Thâm thông minh, thật không ngờ người của bang Thanh Long lại tàn nhẫn như thế. Đây là lần đầu anh thấy xã hội đen đánh nhau tới nỗi châm lửa”
Sở Tiêu Tiêu tức giận nói: “Chắc chắn làdo tên Khương Minh kia sắp đặt, ông ta là kẻ biến thái, không chuyện gì không làm được! Chúng ta mau nghĩ cách gì đi, cứ đợi như vầy hoài, không chừng phải hỏa táng cho Triệu Tử Thâm thật mất."
Tôi cau mày, đi tới trước mặt đội trưởng đội cứu hỏa. Vị đội trưởng kia cũng cho rằng tôi tới gây rắc rối liền thiếu kiên nhẫn bảo người bắt tôi lại.
Đám người đứng xem cũng cho rằng chúng tôi càn rỡ, liền la ó với tôi. Tôi vội vàng nói: “Xin chào, tôi là Trương Siêu, là người của Tập đoàn Tuấn Nhiên. Người kia là anh em của tôi, chúng tôi đang rất sốt ruột nên có hơi kích động. Tình hình bên trong rốt cuộc là thế nào?"
Anh ta sững sờ, lúc nghe thấy mấy chữ Tập đoàn Tuấn Nhiên, sắc mặt liền dịu lại một chút: “Tên của anh nghe rất quen. Nhưng Tập đoàn Tuấn Nhiên cũng vô dụng thôi, lửa lớn như vậy, có là con trời tới đây cũng vô ích. Anh nên biết nước lửa vô tình, anh em của anh bị vậy trong công viên thành phố rồi, cũngkhông biết vì sao lại còn bị một cái cửa sắt giam chân. Cánh cửa này trước nay chưa bao giờ khóa lại, không biết tại sao hôm nay lại bị khóa, ngoại trừ máy cắt kim loại bằng thủy lực thì không gì có thể cắt được. Chúng tôi không ngờ chữa cháy ở công viên cũng cần phá cửa, đang tìm cách rồi, hiện đang chờ người ta mang máy cắt kim loại bằng thủy lực tới, anh thông cảm cho “Khoan đã, sao lại như vậy? Tại sao trong công viên lại có nơi bị khóa.” Thốc Tử chặn đội trưởng đội cứu hỏa lại, kích động hỏi. “Làm sao tôi biết được? Đừng gây rắc rối nữa.”
Ngọn lửa cao ngút trời, nếu không mau dập tắt sẽ lan sang khu chung cư gần đó, lúc này đội trưởng đội cứu hỏa làm gì còn tâm trạng quan tâm tới Thốc Tử. Nếu công viên trở thành ngọn đuốc thiêu rụi xung quanh thì anh ta cũng toi đời.
Anh ta không kiên nhẫn đi vượt qua
Thốc Tử, tiếp tục chỉ huy hiện trườngcứu hỏa.
Tôi ngăn Thốc Tử đang định đuổi theo anh ta lại: “Nếu hỏa hoạn gây chết người, đội trưởng đội cứu hỏa cũng khó tránh được trách nhiệm, anh ta không thể nào bắt tay với bang Thanh Long được. Cho dù chúng ta bám riết lấy anh ta cũng vô dụng.
Sở Tiêu Tiêu sốt ruột toát cả mồ hôi, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Anh xem bọn họ bây giờ, hoàn toàn không có ý định cứu người! Lẽ nào chúng ta cứ chờ như vậy sao?”
Tôi nhìn thấy có mấy người lính cứu hỏa đã chuẩn bị bước vào đám cháy, nhưng trang bị trên người họ rất nặng nề, cử động khó khăn, vẫn đang tìm phương án tốt nhất.
Thốc Tử sốt ruột tới nỗi đỏ ngầu đối mắt, siết chặt nắm đấm định đi tìm đội trưởng tính số.
Tôi giữ lấy bả vai không cho anh ta đi, lúc này đi tìm đội trưởng đội cứu hỏa, chẳng những không được gì mà trái lạicòn gây thêm phiền phức. “Để tôi đi.” Tôi cởi áo ra nói. "Cái gì?” Sở Tiêu Tiêu ngăn tôi lại: “Anh điên rồi sao? Cháy to như thế anh vào sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, em không thể để anh mạo hiểm như vậy.” “Anh đã trải qua huấn luyện đặc biệt, có kinh nghiệm phong phú trong việc giải cứu đồng đội ở các loại địa hình. Hơn nữa cơ thể anh cũng nhạy bén hơn bọn họ, bây giờ muốn mau chóng cứu được Triệu Tử Thâm chỉ có thể để anh vào”
Sở Tiêu Tiêu đời nào bằng lòng, cô ấy túm chặt eo không cho tôi đi: “Cho dù anh là bộ đội đặc chủng cũng phải sợ lửa, em không cho anh đi!”
Tôi thật sự không muốn để Sở Tiêu Tiêu phải lo lắng cho mình, chuyến đi này sống chết khó đoán, mười phần chết chín, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Triệu Tử Thâm bị vậy trong biển lửa. Lửa cháy to như thế, mạng người cũng chỉ là chuyện chớp mắt.