Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Mày gọi ông chủ của mày ra đây cho ông, tự ông sẽ hỏi, con mẹ nó Dạ Lai Hương này có còn muốn làm ăn không hả? Đừng có giở trò với bọn tao” “Ông chủ Thạch à, tôi sai rồi, có thể là tôi nhìn lầm. Không biết Xảo Xảo đã đi đâu rồi, tôi tìm khắp cả tầng này cũng không thấy. Ông đừng lo, ả ta không trốn thoát được đâu, cho dù ả thoát khỏi chỗ này, cũng không chạy khỏi thành phố Thông được, chỉ cần ả còn ở trong thành phố này, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bắt cô ta trở về” “Sớm muộn gì? Mày lại định bắt ông đây chờ đến hết hồn hết vía à?" “Ông chủ Thạch à, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc ngài đã nói gì với Xảo Xảo, hơn nữa, đây cũng là do ngài tự nói, chúng tôi, chúng tôi cũng đâu có ngờ...
Thạch Thắng bị những lời này chọc cho bật cười, câu này của chị Phương cũng chẳng khác gì mắng thẳng vào mặt hắn, nếu không phải tự Thạch Thắng hắn lắm mồm thì bây giờ làm gì đến nỗi phải lo lắng đề phòng một ả gái điểm chứ?
Nhưng tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc Thạch Thắng đã nói gì với Xảo Xảo.
Tên này vô cùng ngang ngược, không coi cảnh sát ra gì, súng cũng mang theo người, là kẻ không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ một cô gái làng chơi nhỏ nhoi. “Đúng, mày nói rất đúng, là tại tao” Thạch Thắng cười khẩy hai tiếng, xoa mặt xoay người quay lưng về phía chị Phương. Chị Phương thấy hắn buông tha mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà biết đúng lúc đó, Thạch Thắng bỗng rút từ trong túi ra một khẩu súng, dí thắng họng súng vào miệng chị Phương.
Chị Phương kêu không ra tiếng, chị ta vừa thấy súng đã bị dọa đến nhũn cả chân, lập tức ngã khuỵu xuống mặt đất. Thạch Thắng túm lấy mái tóc dài của chị ta, bắt chị ta đứng dậy.
Bị kéo tóc rất đau đớn, nhưng chị
Phương đã quá sợ hãi, hoàn toàn không thể nào tự mình đứng dậy, cả người run lẩy bẩy.
Con người của tôi giãn ra, đúng vậy, chính là kiểu cưỡng chế này!
Điểm đột phá trong cuộc điều tra của Thái Tiểu Băng quả không sai, tên họ Thạch kia chắc chắn là manh mối quan trọng, súng trên tay hắn giống hệt thứ sát thủ nước Thái cầm, cũng chính là loại súng ông già bảo tôi điều tra. “Khúc Thục Phương, tạo nề mặt mày quá rồi phải không? Chuyện này là trách nhiệm của tao à, được, tao chịu trách nhiệm. Bây giờ tao sẽ bắn chết mày, vậy cũng coi như đã chịu trách nhiệm.”
Chị Phương sợ hãi đến nỗi không kêu lên nổi. Chị ta run rẩy khiến răng va vào họng súng phát ra tiếng kêu cùm cụp cùm cụp. “Đợi đã. Anh Thạch, bỏ qua đi, chị Phương cũng không dễ dàng gì. Anh đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, anh giết chị Phương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hãy nể mặt ông chủ của chị ta.”
Thạch Thắng vốn đang nổi giận, nhưng khi nghe Công Tôn Thanh Phong khuyên nhủ, hắn lại cảm thấy lọt tai.
Không ngờ Thạch Thắng lại nghe lời cậu kế toán này đến vậy, thực sự là nói gì nghe nấy.
Tôi nhìn chằm chằm vào Công Tôn Thanh Phong và đánh giá, thật sự không nhìn ra tên kế toán nhỏ bé gầy yếu này có gì đặc biệt mà lại khiến Thạch Thắng nghe lời hắn ta như vậy. Đúng lúc này Công Tôn Thanh Phong cũng ngẩng đầu nhìn về tôi, mỉm cười kỳ quái. “Chủ tịch Trương, phải biết khoan dung và độ lượng, anh nói đúng không?”
Tên này bỗng nhiên chuyển chủ đề sang chỗ tôi, trong chốc lát tôi còn chưa kịp phản ứng.
Cũng không biết tại sao, tôi có cảm giác ánh mắt của hắn như đã nhìn thấu được điều gì. “Nói vậy cũng phải có điều kiện. Nếu người khác khoan dung với tôi, tôi cũng sẽ tha cho người đó, nhưng nếu người đó không chịu bỏ qua cho tôi, giờ lại bắt tôi phải tha thứ cho họ sao? Tôi là kẻ ngu chắc?”
Thạch Thắng nghe lời Công Tôn Thanh Phong lạ thường, Công Tôn Thanh Phong đã khiến hắn buông tha chị Phương và đẩy chị ta ra.
Chị Phương sợ đến đờ đẫn, hôm nay chị ta liên tục đắc tội hai ông chủ là tôi và Thạch Thắng, còn có thể làm ăn hay không cũng còn chưa biết được.
Công Tôn Thanh Phong cười nói: “Chủ tịch Trương, anh nói xem một người phụ nữ yếu đuối như Xảo Xảo, hiện giờ còn mắc bệnh nặng, đi lại khó khăn, nếu không có người giúp thì cô ta có thể đi đầu được chứ?" “Tôi làm sao biết được." “Người ngoài đều nói Chủ tịch Trương thông minh, anh nhất định là biết."
Con mẹ nó, tên này nói chuyện thật lòng vòng, tôi cảm thấy trong lời nói của hắn có ý tứ gì đó. Không những thế, ánh mắt như con cáo kia cũng rất kỳ lạ, giống như nhìn thấu suy nghĩ của tôi vậy. "Ha ha."
Tôi cười khẩy hai tiếng, không đáp lời hắn ta nữa. Cũng không biết chỗ Thái Tiểu Băng thế nào rồi, cho dù thoát khỏi việc lục soát thì việc đưa người ra khỏi đây cũng là một vấn đề rất lớn.
Nếu thật sự không ổn, chỉ có thể làm theo lời Thái Tiểu Băng nói, chúng tôi thả dây thừng từ tầng mười ba xuống, tôi buộc Xảo Xảo lên người và men theo dây thừng leo xuống.
Làm như thế cực kỳ nguy hiểm, đầu tiên là dây thừng phòng cháy không đủ dài, đại khái chỉ có thể kéo đến tầng sáu hoặc tầng bảy, buộc phải bước vào bên trong phòng. Mà bây giờ cả tòa nhà này đều bị canh giữ nghiêm ngặt như vậy, đi vào bên trong không biết có thể ra ngoài được hay không.
Sau khi chắc chắn trong phòng tối không có ai, đám người này đành phải lui ra ngoài. Chị Phương liên tục xin lỗi tôi, xin tôi tha thứ cho sự bốc đồng của chi ta.
Tôi vốn chỉ muốn kéo dài thời gian, cũng không muốn so đo với cô ta.
Chị Phương làm nhiều chuyện ác, giảm trên vũng máu và nước mắt như thế, cũng không phải vài câu xin lỗi là bỏ qua được.
Sau khi trả lời qua loa chị Phương vài câu, tôi muốn đi tìm Thái Tiểu Băng, không biết tình hình bên ấy bây giờ thế nào rồi
Nhưng vừa đi được vài bước, tôi luôn cảm thấy có người đi theo mình liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên, chính là cái tên Công Tôn Thanh Phong quái gở kia. “Cậu theo tôi làm gì?” Tôi hỏi một cách không khách sáo.
Tôi cảm thấy người này rất đặc biệt, không dễ lừa gạt như Thạch Thắng, hắn ta có thể là kể mưu trí nhất trong số những người bên cạnh Thạch Thắng.
Tôi không thể không cảnh giác. Công Tôm Thanh Phong khoanh tay trước ngực, cười cười bước tới, “Chủ tịch Trường thật có nhã hứng, tôi còn tưởng rằng Chủ tịch Trương sẽ lập tức rời khỏi nơi đây khá “Quá nửa đêm rồi, quay về rất phiên phức, chỉ bằng ở đây ngủ một giấc. Tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm cũng sẽ không sợ ma quỷ tới gõ cửa Một cô gái làng chơi bỏ trốn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, không phải như ông chủ Thạch của cậu, cứ như trời sắp sập vậy.”
Tôi định dùng lời nói khiêu khích hắn, không ngờ hắn hoàn toàn phớt lờ, biểu cảm trên mặt cũng chẳng hề thay đổi, vẫn giữ nụ cười kỳ quái đó. “Lăn lộn giang hồ, làm gì có ai chưa từng tiết lộ bí mật cho người ngoài, đã khiến Chủ tịch Trương chê cười rồi. Tôi có một vấn đề vừa hay rất muốn hỏi Chủ tịch Trương. Chủ tịch Trương à, bộ đội đặc chủng hẳn là rất lợi hại nhỉ, bộ đội đặc chủng các anh có cách gì có thể nhảy từ cửa sổ tầng mười ba xuống chạy thoát không?”
Hắn nở nụ cười như một con cáo, trái tim tôi nảy lên bình bịch. Con mẹ nó, tên này quả nhiên đã nhìn thấu tất cả, tôi có một linh cảm rất xấu.