Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ngọn lửa trong lòng tôi lập tức bị lời nói của Sở Tiêu Tiêu đốt bùng cháy. Nếu không phải cách điện thoại, tôi ước gì có thể lột sạch cô ấy ngay bây giờ để làm chuyện nên làm.
Tôi giận dữ đập chăn: “Em cứ chọc anh đi, coi chừng anh liều bão về tìm em bây giờ đấy.” “Ê, anh đừng làm bậy, em đùa anh thôi. Sở Tiêu Tiêu quyết tâm, thở gấp nói: “Anh vội gì chứ? Sớm muộn gì em cũng là của anh mà
Tôi nằm trên giường cười ngây ngô và ôm chặn vào lòng như đang ôm Sở Tiêu Tiêu, tôi thực sự rất muốn ôm cô ấy ngay bây giờ.
Sau khi nói thêm vài câu sến súa với Sở Tiêu Tiêu, điện thoại đột ngột mất sóng, tôi muốn gọi lại nhưng điện thoại bảo là mất sóng.
Đột nhiên, tôi nhớ ra điện thoại của Thốc Tử còn đang ở chỗ tôi. Tôi bèn nói Thốc Tử đợi một chút, tôi trả điện thoại lại cho cậu ấy.
Tôi đang định quay lại phòng lấy điện thoại cho Thốc Tử, nhưng Thốc Tử đã mặt không cảm xúc rút tay ra khỏi túi áo và quơ quơ với tôi, điện thoại đang nằm trong tay cậu ta.
Mẹ nó, cậu ta lấy về hồi nào vậy?
Không thể nào, tôi đã ở trong phòng suốt đêm qua, cậu ta chưa tới lần nào mà. Làm một người lính đặc chủng, còn là lính trinh sát, tôi không thể ngủ say đến mức không phát hiện có người vào phòng của mình.
Thốc Tử không có ý định giải thích, cậu ta đi ngang qua tôi và đi đến quầy lễ tân.
Tôi ngây ra, ông Cam kéo tôi, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi lập tức nói với ông Cam về chuyện điện thoại.
Ông Cam tặc lưỡi: “Đúng là thần không biết, quỷ không hay! Nhưng mà thiếu gia, cháu không cảm thấy anh bạn này của cháu không phải người bình thường à? Hôm qua cậu ta... Ông Cam nhìn trái nhìn phải, không thấy ai mới nói tiếp: “Giết người, cậu ta đã dùng thủ đoạn gì, cháu có thấy rõ không? Bác thì không thấy được gì cả. Rốt cuộc cậu ta đã giết người bằng thứ gì mà chuẩn hơn cả súng lục nhỉ!”
Tôi cũng nghi hoặc không khác gì ông Cam. Kể từ tối qua, tôi vẫn đang nghĩ Thốc Tử đã giết gã sát thủ Thái Lan bằng cách nào.
Chắc hẳn Thốc Tử dùng một thứ gì đó thuộc ám khí, nhưng cụ thể là thứ gì mà có thể đâm xuyên qua huyệt Thái Dương của gã sát thủ một cách chuẩn xác dưới sức gió lớn như thế? Bàn tay phóng ra ám khí phải dùng lực mạnh đến cỡ nào?
Chưa kể ám khí, dù đó là một khẩu súng lục có độ chính xác cao, dưới khoảng cách xa như vậy, trong màn mưa gió lớn như vậy, cũng không thể có độ chính xác cao như vậy.
Hơn nữa sau khi Thốc Tử giết gã sát thủ, động tác nhặt xác và xóa sạch vết máu của cậu ta quá thành thạo, trông cậu ta còn giống một sát thủ hơn gã sát thủ đã chết kia.
Rốt cuộc người này là ai? “Người này cũng không thể được coi là bạn của cháu, cậu ta cứu cháu chỉ là tình cờ. Suyt, chúng ta đừng chọc cậu ta.” Tôi nhắc nhở ông Cam, tránh cho ông Cam đắc tội tên sát tinh này.
Nhưng tôi vừa dứt lời, Thốc Tử với bộ đồ hiphop hầm hố và chiếc mũ bóng chày đã trở về. “Cột anten bị quật ngã.” Thốc Tử nói với tôi.
Tôi thở dài một hơi: “Haiz, không biết khi nào thời tiết mới tốt hơn, xem ra chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây thêm mấy ngày nữa.”
Thốc Tử tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình. Trong khi tôi vẫn đang nói chuyện thì cậu ta đã bỏ đi và trở về phòng của mình.
Tôi cạn lời, chỉ nghe ông Cam vỗ vào lưng tôi và nói: “Đây là chuyện tốt, có thể cho chúng ta thêm chút thời gian. Cháu nghỉ ngơi trước đi, bác đến quầy lễ tần dùng điện thoại bàn gọi vài cuộc dā."
Bây giờ chỉ có thể làm vậy, chúng tôi không ra được cũng giống như Liễu Vinh không đến được. Cơn bão lớn như thế thì cả thành phố Thông phải đình công, Tuấn Nhiên cũng không ngoại lệ.
Tôi đành phải sử dụng truyền hình vệ tinh của khách sạn để xem TV.
Một lúc sau, ông Cam ủ rũ trở về và nói với tôi điện thoại bàn cũng không gọi được. “Trên TV nói phải mất ít nhất ba ngày cơn bão này mới kết thúc.” Tôi lên tiếng.
Tôi vừa dứt lời, TV truyền hình vệ tinh đột nhiên nhảy sang màn hình xanh. "Fuck, đừng vậy chứ!” Tôi chạy lại gần
TV và bấm liên tục vào điều khiển, kết quả vẫn biểu thị không có tín hiệu, ba ngày không TV, không điện thoại, không mạng, sẽ buồn chết mất.
Nhưng như người ta vẫn nói, phúc đến thì ít, họa đến dồn dập.
Rất nhanh đã đến tối, cơn bão cũng thành công làm đứt dây điện, cả khách sạn nhỏ rơi vào bóng tối.
Lòng tôi giờ đây đã như tro tàn, cứ tưởng nó đã đến cực hạn, không ngờ, thực sự không ngờ đến đêm còn mất cả nước.
Buồn bực suốt một ngày trong khách sạn, ngay cả Thốc Tử cũng không chịu nổi mà ra ngoài đi dạo, ba chúng tôi chạm mặt ở hành lang.
Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt đáng ghét hờ hững với người khác của cậu ta hồi sáng, bèn cố tình giễu cợt cậu ta: “Tôi cứ tưởng cậu không biết chán chứ. “Tôi cũng tưởng đám lính đặc chủng các anh có thể nằm sấp trong ổ của mình ba, bốn ngày. “Con mẹ nó, tôi từng làm lính đặc chủng, nhưng tôi không phải người gỗ trời sinh.”
Ông Cam hơi sợ Thốc Tử, bác ấy ra mặt giải hòa vì sợ chúng tôi đánh nhau: “Rồi rồi, ở trong phòng đã đủ chán rồi. Bác thấy trong đại sảnh có nhóm đang chơi bài poker, có muốn đi xem không?” “Dạ được! Dù sao cũng đang rảnh!” Tôi hào hứng đáp.
Lúc ở bộ đội, chúng tôi cũng thỉnh thoảng chơi bài poker. Tôi chơi poker khá tốt, cái gì cũng biết chơi một chút. Bởi vì trí nhớ của tôi rất tốt có thể nhớ bài.
Tôi không ngờ Thốc Tử cũng đi theo, mặc dù thằng nhóc không nói gì, nhưng có thể thấy cậu ta cũng có hứng thú.
Người trong khách sạn này không nhiều, bây giờ hầu như tất cả đều tập trung ở đại sảnh.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Với loại thời tiết này, còn mất điện mất nước, ở cùng với mọi người trong đại sảnh có cảm giác an toàn hơn là ở một mình trong phòng.
Nhân viên khách sạn thắp vài ngọn nến đủ chiếu sáng, bảy tám người vây quanh một cái bàn lớn, trên bàn cắm hai nến, gió thổi vào qua khe hở khiến chúng không ngừng chập chờn, nhưng những người đang chơi bài không quá quan tâm điểm này.
Ba phe chơi bài lần lượt là một người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón, một người phụ nữ trẻ tuổi và hai chàng trai, họ cùng một đội, trông chỉ mới mười lắm, mười sáu tuổi, có lẽ vẫn chưa trưởng thành. “Em trai, cậu thắng nhiều vậy rồi, nhưng nếu ván này thua, cậu sẽ mất tất cả. Người đàn ông râu quai nón nói: “Hay là coi như hết, bây giờ cậu dừng tay, thắng đã nhiều rồi.”
Tôi liếc nhìn bài của ba phe, bài của người đàn ông vạm vỡ là một lá hai cơ, ba cơ và bốn cơ. Trên tay người phụ nữ là một đống bài rác, không đáng nói kỹ. Nhưng bài trên tay hai chàng trai rất thú vị, là ba lá át, với bài này thì nhìn thế nào cũng có phần thắng lớn hơn người đàn ông vạm vỡ.
Người phụ nữ trẻ tuổi cười ha ha: “Anh trai à, trên đống lá bài này chỉ có một lá át cuối cùng, anh có chắc là anh sẽ được chia trúng hay không? Anh bạn bên này bốc trúng lá nào cũng có thể thắng áp đảo anh. Anh sợ thua mà còn muốn dụ dỗ người khác đầu hàng.”
Người đàn ông kia cười khổ: “Anh bạn trẻ, anh đây thực sự muốn tốt cho cậu.”
Ông Cam nói nhỏ: “Người đàn ông này rất có khả năng sẽ thắng, tuy mấy lá bài của chàng trai này cao hơn, nhưng tiếp tục thì sẽ không có chỗ tốt
Nhưng Thốc Tử lại khịt mũi lạnh lùng: “Với bài này, nhóc con có phần thắng lớn hơn.
Ông Cam lắc đầu: “Đó chỉ là xem thoáng qua thôi. Thời tới không thể đỡ, phần thắng dù lớn cũng chỉ là xác suất mà thôi, chẳng khác gì lấy không thua làm thắng.”