Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 273 Nhà vệ sinh




*Chương có nội dung hình ảnh


**********



Tôi nghiến răng nói: “Tiêu Tiêu sẽ không chia tay với cháu, cho dù chính miệng cô ấy nói với cháu, cháu cũng biết rõ đó không phải thật lòng. Sở Hoài Ân, tốt nhất bác hãy bảo vệ cô ấy thật tốt, trước khi cháu quay lại đón cô ấy, đừng để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”






Đợi tới lúc cánh cổng sắt đóng lại, tôi cuối cùng cũng không chịu nổi mà rơi nước mắt, đứng một mình bên vệ đường siết chặt nắm đấm gắng gượng một lúc lâu mới không tiếp tục khóc như một kẻ hèn nhát nữa.



Cho dù Sở Hoài Ân có mục đích gì đi chăng nữa thì vẫn có một việc ông ấy nói đúng, đó là hiện tại ở bên cạnh tôi quá nguy hiểm. Sở Tiêu Tiêu ở bên tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vậy nên tôi phải giải quyết triệt để Trần Ngọc Châu và đám kẻ thù trên giang hồ, sau đó mới đón người con gái tôi yêu quay về. Tới lúc đó đừng nói là Sở Hoài Ân, cho dù là ông trời cũng không thể ngăn cản được tôi!






Tôi không có giấy phép lái xe, giờ phút mấu chốt này tuyệt đối không thể bị cảnh sát giao thông tóm được, mà Thanh Thanh lại đang bị thương, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gọi Triệu Tử Thâm.



Triệu Tử Thâm vừa vặn hết ca tối, liền tự mình lái xe tới đón tôi.






Tôi bước lên chiếc xe Toyota, vừa ngồi xuống ghế phụ liền hỏi cậu ta: “Bang Thanh Long gần đây có làm gì không?"



Triệu Tử Thâm đánh tay lái quay đầu xe và trả lời: “Thật kỳ lạ, không có.” “Xem ra Khương Minh không hề bản đứng Trần Ngọc Châu.” Tôi nói: “Sau khi Trần Như Hải chết, Trần Ngọc Châu không thể ra lệnh cho bang Thanh Long nữa, bởi vậy nên anh ta mới buộc phải nhờ tới tổ chức sát thủ nước ngoài. Vừa hay, cho tôi mượn người của cậu dùng một chút. “Anh muốn làm gì? Đánh Trần Ngọc Châu, hay đánh Khương Minh?”






Tôi lắc đầu: "Cao thủ bên cạnh



Khương Minh nhiều như mây, Thốc Tử chắc đã nói với cậu rồi. Khương Vân Thanh chú Hai của Khương Minh lợi hại tới mức hai chúng tôi cộng lại cũng không bì được một đầu ngón tay út của người ta. Còn Trần Ngọc Châu, tôi đánh anh ta một trận cũng chẳng có ý nghĩa gì.






Triệu Tử Thâm cầm tay lái hỏi tôi: “Vậy anh muốn gì?”



Tôi đáp: “Thực ra giữa tôi và Trần Ngọc Châu không có thù hận sâu nặng như thế, tôi muốn tiêu diệt anh ta chỉ để tự bảo vệ mình. Chuyện này vốn không cần gấp như vậy, nhưng bây giờ thì khác, tôi chẳng những phải tiêu diệt Trần Ngọc Châu, mà còn phải nhổ 7 cỏ tận gốc. Phía sau Trần Ngọc Châu là cả nhà họ Doãn, Thốc Tử là đàn em của cậu, tôi nghĩ cậu chắc chắn đã biết chuyện của nhà họ Doãn.






Triệu Tử Thâm gật đầu cười. “Tôi không sợ Trần Ngọc Châu, nhưng tôi phải một phát đào ra hết gốc rễ sau lưng Trần Ngọc Châu. Cậu giúp tôi chuẩn bị một chút, cho tôi mượn vài người, cậu thông minh như thế, không cần tối nhắc cũng biết phải làm gì rồi đấy.”



Ánh mắt Triệu Tử Thâm lóe lên, lập tức hiểu được. Cậu ta hít sâu một hơi nói: “Tôi hiểu rồi, nếu nói đến mưu sâu kế hiểm, vẫn là đám lính đặc công các anh đáng sợ nhất.






Không chỉ muốn tiêu diệt Trần Ngọc Châu và sự đe dọa của nhà họ Doãn, tôi còn muốn biết rõ rốt cuộc Hàn Khôn và Sở Hoài Ân đang làm gì sau lưng. Sở Hoài Ân đe dọa người con gái của tôi, tôi cũng muốn cho ông ấy nếm thử mùi vị bị đe dọa.



Tôi về nhà nghỉ ngơi cả đêm, thứ đánh thức tôi là cuộc điện thoại của Lục Thông ngay rạng sáng hôm sau. “Cậu Trương à, sáng sớm nay bên Phòng cháy chữa cháy và Công thương báo cho chúng ta biết, công ty có thể làm việc bình thường rồi!” Lục Thông cực kỳ phấn khích. “Vậy là tốt rồi, mấy hôm nay Chủ tịch Lục anh tốn nhiều công sức rồi. Phải rồi, sắp tới tôi sẽ không tới công ty, anh giúp tôi tìm luật sư, chuyển nhượng hết cổ phần của tôi cho Sở Tiêu Tiêu “Cái gì?” Lục Thông ngạc nhiên.






Tôi đương nhiên không thể nói cho anh ta biết, nếu tôi còn liên quan tới Lục Thông, Sở Hoài Ân chắc chắn sẽ không cho Sở Tiêu Tiêu đi làm. Sở Tiêu Tiêu cực kỳ yêu công việc này, tôi thật sự không muốn thấy cô ấy đau lòng. “Còn nữa, xóa hết tên tôi trong điều lệ công ty đi nhé. Tôi sẽ không rút vốn, chỉ là chuyển nhượng cho Tiêu Tiêu.



Lục Thông sốt ruột: "Anh, rất cuộc chuyện này là thế nào? Gặp mặt hàng nói.” “Trước mắt đừng gặp mặt, vì sự an toàn của mọi người, các người đừng gặp tôi thì tốt hơn. Anh là người sáng lập công ty, anh có quyền đuổi tôi ra khỏi nhóm. Anh chỉ cần giải thích với người ngoài là tôi đã bị anh đá ra ngoài. Anh yên tâm, tôi sẽ không để Tuấn Nhiên làm khó anh." “Trương Siêu, nhất định anh vi chuyện của Tô Thanh Thanh mới lo lắng làm liên lụy tới chúng tôi. Lục Thông tôi quả thực sự phiền phức, nhưng, nhưng... “Anh cứ làm theo lời tôi bảo đi."






Nói xong, tôi cúp điện thoại, thở dài một hơi. Tiếp theo tôi phải tìm Lý Cát, để biết được rốt cuộc Sở Hoài Ân đang làm cái gì.





Tôi bảo Hạ Cát Hoài giúp mình điều tra hoạt động của Lý Cát. "Là con trai của Thị trưởng Lý Lương à, rốt cuộc cậu muốn điều tra cái gì?”






Tôi nói: “Điều tra xem đêm nay anh ta có tới Dạ Lai Hương không. “Fuck, sao anh ta có thể tới Dạ Lai Hương chứ?” Hạ Cát Hoài nói: “Cho dù anh ta có đi tôi cũng không giúp cậu điều tra được, loại câu lạc bộ này, tất cả mọi người đều lén lút tới, chẳng ai gọi điện đặt gái trước đầu. Nhưng nếu anh ta tới, tôi sẽ bảo người báo tin nói với tôi ngay lập tức, tôi sẽ báo lại cho cậu.



Sau khi Hạ Cát Hoài ra ngoài, tôi ở nhà ngủ suốt ngày, đồng thời chờ tin tức của cậu ta.






Bây giờ tôi muốn sạc đủ năng lượng, bởi mấy ngày tiếp theo có lẽ tôi sẽ không thể ngủ được. Cập nhật n*hanh nhất trên Truyện88.vip



Tôi vốn tưởng phải đợi mấy ngày mới có thể thấy Lý Cát đi tới Câu lạc bộ Dạ Lai Hương, không ngờ lúc chiều Hạ Cát






Hoài đã gọi điện thoại cho tôi. "Cậu chuẩn bị chút đi, tối nay tám mươi phần trăm Lý Cát sẽ đi." “Tại sao?” Tôi hỏi. “Thằng cha này cực kỳ chuyên cần, tần suất chẳng khác gì đi làm. Người báo tin nói có khả năng thằng cha này bị nghiện thứ này, hôm qua không đi, hôm nay chắc chắn sẽ đi.



Tôi chập chờn ngủ được hai mươi tư tiếng, tỉnh lại đã hơn bảy giờ tối. Trời bên ngoài tối đen, ánh đèn bên ngoài thấp lên rực rỡ. Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, cực kỳ tỉnh táo.






An ninh ở Câu lạc bộ Dạ Lai Hương đã nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, sau khi Xảo Xảo trốn thoát, Dạ Lai Hương càng có nhiều bảo vệ hơn, đứng ngay cửa ra vào nhìn chăm chăm từng người một.



Tôi lên tầng bảy lượn lờ vài vòng, nhận ra không thể lên tầng tám từ bên trong được.






Lần cuối cùng đi từ tầng bảy xuống, tôi còn bị bảo vệ cản lại, hỏi tôi muốn làm gì.



Tôi không thể làm gì khác ngoài nói mình lạc đường, muốn tìm nhà vệ sinh nhưng không thấy. Nhân viên an ninh nhìn chăm chăm tôi một lượt bằng ánh mắt nghi ngờ rồi nói với tôi nhà vệ sinh ở tầng ba.






Lúc đi xuống, tôi nghe thấy anh ta thì thầm với người khác: “Có phải tên này đang muốn lên tầng tám không vậy.” “Có trời mới biết, lén lạ lén lút. Mà đừng lo, dù sao giờ cả tầng cũng đều được bọc sắt, cho dù một con ruồi cũng không thoát được. "Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, ông chủ đã trở về rồi, chuyện lần trước con điểm Tôn Xảo Xảo kia bỏ trốn đã khiến tâm trạng ông chủ không tốt. Chị Phương cũng bị bản vào phố đen rồi, chúng ta không thể mắc lỗi được. “Yên tâm đi, từ tầng một đến tầng bảy, mỗi một đoạn cầu thang đều có một bảo vệ, chỉ có mọc cánh mới bay vào được, nếu không thì cứ ở đó mà mơ.



Tôi chạy tới một khu chung cư bên cạnh Dạ Lai Hương, khu nhà này ở rất gần Dạ Lai Hương, chẳng qua là không cao bằng Dạ Lai Hương, chỉ có chín tầng.






Tôi lên sân thượng, đứng ở ngay mép, dưới chân là tòa nhà cao chín tầng, chỉ một chút sơ sẩy sẽ ngã xuống tan xương nát thịt.



Tuy khoảng cách giữa hai tòa nhà này gần, nhưng thực ra cũng không gần lắm, còn cách khoảng năm mét nữa. Hơn nữa ban đêm tối lửa tắt đèn không nhìn rõ, muốn nhảy sang quả thật hơi khó khăn.






Tôi hít sâu một hơi, lùi về phía sau mấy bước, sau đó chạy lấy đà nhảy ra ngoài, vững vàng túm lấy bệ cửa sổ tầng tám của Dạ Lai Hương, vèo một cái nhảy vào.



Quả nhiên, nó không khác nhiều với suy nghĩ của tôi, tuy tầng bảy dày đặc bảo vệ nhưng tầng tám lại không có bóng người






May mắn là tôi nhảy vào cửa số nhà vệ sinh nam, chỉ có
2096477170.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK