Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121 Tình yêu thuần khiết




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********










“Trương Siêu, nếu không muốn thuận buồm xuôi gió thì coi chừng sông có khúc người có lúc đấy.” Ông ta nói: “Theo như bác được biết thì bây giờ Tập đoàn Tuấn Nhiên vẫn do bên ủy ban quản lý tài sản phụ trách quản lý. Thiếu gia tập đoàn như cháu thậm chí còn không có quyền đưa một tên bảo vệ vào tập đoàn đâu.”



Mẹ kiếp, ông già này đúng cmn thâm độc, ông ta đã điều tra tội rồi.






Mấy lời này giống hệt như Triệu Tử Thâm nói với tôi, nghe có vẻ như hai điều này bây giờ hoàn toàn khác nhau. Triệu Tử Thâm chỉ là đang dụ dỗ tôi còn Trần Như Hải thì rõ ràng là đang uy hiếp tôi.



Cho dù là kiểu nào thì hai tên này đều đã nói đúng tử huyệt của tôi. Tôi là thiếu gia của Tập đoàn Tuấn Nhiên nhưng tôi cũng không là gì cả. Nhân viên của Tập đoàn Tuấn Nhiên chẳng có mấy người quen biết tôi, người quản lý biết tôi cũng chỉ là nghe lời dặn dò của bên ủy ban quản lý tài sản thôi, họ sẽ không hoàn toàn trung thành với tôi.






Trần Như Hải nói: “Trương Siêu, bố con bác có mắt không thấy núi Thái Sơn nên đã đắc tội nhiều với cháu, cháu hãy giơ cao đánh khẽ. Nếu cháu cứ quyết phải đối đầu đến cùng với chúng tôi thì e là Tập đoàn Tuấn Nhiên sẽ không cho phép cháu làm càn thế đâu. Có cháu hay không thì Tuấn Nhiên vẫn sẽ là Tuấn Nhiên, vẫn là gã khổng lồ thương mại ở thành phố Thông. Tuấn Nhiên sẽ không vì cháu mà đắc tội với bạn bè làm ăn ở thành phố Thông đâu.”



Ông ta thấy tôi không nói gì, biết là đã nói trúng điểm yếu nên liền cười một tiếng, tự tin đi đến trước mặt Trần Ngọc Châu rồi nói: “Tiểu Châu à, từ nhỏ bố đã không dạy dỗ con đàng hoàng nên con mới sinh thói tự cao tự đại. Bây giờ được Trương Siêu dạy dỗ cho một trận cũng là chuyện tốt. Nhưng con phải biết rằng thuyền lớn ổn định còn thuyền nhỏ thì nhanh. Mặc dù Tập đoàn Cư Ân không mạnh mẽ như Tuấn Nhiên nhưng Cự Ân và bố có vinh cùng hưởng, tổn thất thì cùng tổn thất. Nếu ngày nào đó con có chuyện gì thì bố có mất cả công ty cũng phải kéo con ra ngoài. Nhưng Tuấn Nhiên sẽ không làm thế, nó quá ổn định rồi và ít có ai có thể xoay chuyển nó."






Trần Như Hải đúng là thâm độc, hắn quay lại và hỏi tôi: “Đúng chứ, Chủ tịch Trương đã đi xa mười mấy năm, Tuấn Nhiên càng ngày càng lớn mạnh, cháu nói xem họ có cần một ông sếp nhỏ như cháu không? Trương Siêu à, bác chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cháu thôi. Xem như là chút trách nhiệm của bậc làm bác này vậy!”



Tôi đợi ông ta nói xong, rồi chỉ nói năm chữ: “Vậy thì ông thử xem."






Vẻ mặt Trần Như Hải cứng lại rồi cau mày: “Cháu vẫn chưa nghĩ thông...



Tôi cười: “Được rồi Chủ tịch Trần à. Những lời ông nói đều đúng, bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao người bố của tên vô dụng ngu ngốc Trần Ngọc Châu lại là ông chủ của Tập đoàn lớn ở thành phố Thông rồi. IQ so chênh lệch dữ vậy? Bây giờ xem ra ông là lão giang hồ, thủ đoạn cũng cay độc đấy. Tuy nhiên, ông có thể thử xem, tôi cũng muốn biết Tuấn Nhiên sẽ có thái độ như thế nào đối với tôi, tôi sẽ chờ ông thử xem sao... Tiêu Tiêu, chúng ta đi thôi.”






Tôi không cho Trần Ngọc Châu và Trần Như Hải thêm cơ hội để nói bất cứ điều gì khác.



Sở Tiêu Tiêu bước lên đôi giày cao gót và chạy theo tôi. “Hồi nãy anh ngầu lắm! Em chưa từng thấy bố của Trần Ngọc Châu chịu thiệt như thế bao giờ.” Sở Tiêu Tiêu rất vui mừng, vừa đi vừa cười. “Ngầu chứ? Sau này còn có thể ngầu vài lần nữa cơ? Trần Như Hải sẽ không bỏ qua như thế đâu.” “Này, em nói nhé, thực ra nếu sau này Trần Ngọc Châu không đến gây sự với chúng ta thì là một chuyện tốt, chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng. Anh có nói tuyệt tình quá không thế?"






Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy, Sở Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra thì đã bị tôi đè vào tường. Ở đây có rất ít người, nhưng cũng là ở nơi công công nên bất cứ lúc nào cũng có người đến. Cô ấy rõ ràng rất căng thẳng, mặt bỗng chốc đỏ ửng lên. “Anh lại phát điện gì nữa thế?” Sở Tiêu Tiêu ngạc nhiên nói.



Tôi nói một cách khó chịu: “Hồi nãy em nói cho dù anh làm thế nào em cũng nghe lời anh mà. Nhanh vậy đã nuốt lời roi à?"






Sở Tiêu Tiêu cười lớn. “Tên hẹp hòi này, em vì muốn tốt cho anh nên mới nói như thế. Thả em ra nhanh lên lỡ như có ai đến thì làm sao.



Tôi vốn dĩ chỉ muốn dọa cô ấy chút thôi nhưng bộ dạng sợ hãi của cô ấy bỗng chốc khiêu khích trái tim tôi, tôi mất kiểm soát dán chặt lấy cô ấy, cho dù cách một lớp quần áo cọ cọ mấy lần cũng rất thoải mái và không hề muốn buông cô ấy ra.








Sau khi trêu ghẹo một hồi tôi liền buông cô ấy ra và nói: "Lời bố con Trần Ngọc



Châu nói ra liệu có lời nào là thật không? Anh đã mấy lần tiếp xúc với họ và cũng đã rất hiểu hai bố con này. Mấy lời hôm nay chúng nói chẳng qua chỉ là kế hoãn binh thôi. Khi chúng ta mất cảnh giác thì hai con sói này sẽ nhào vào cắn xé ngay. “Không đến nỗi vậy chứ, có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?”






Tôi nói. “Trần Như Hải nói anh không có quyền lực thực sự ở Tập đoàn Tuấn Nhiên. Hừ, ông ta nói đúng rồi. Nhưng điều này cũng có nghĩa là tên này đang điều tra về anh, hơn nữa chỉ sau một đềm mà ông ta đã điều tra được nhiều điều về anh rồi. Ông ta làm như thế chắc không phải là điều tra rõ về anh rồi làm bạn với anh chứ?"



Sở Tiêu Tiêu nghe rồi sừng người ra, phải một lúc sau mới đi kịp tôi. “Anh lợi hại đấy, sao anh lại nhìn ra điều này?” Sở Tiêu Tiêu nói: “Em chỉ cảm thấy hai bố con họ nói nghe có vẻ đảng thương làm chủ hoàn toàn không chú ý đến bất cứ điều gì khác. Nhưng giờ nghe anh nói như thế thì đúng là thế thật.” “Làm lính đặc chủng không uổng công vô ích đầu.”






Sở Tiêu Tiêu không nói gì nữa và cúi đầu suy nghĩ về điều gì đó. Tôi nhìn bộ dạng của cô ấy như thế này thì thấy ngờ vực, bèn hỏi cô ấy đang nghĩ gì. “Có phải tất cả đồng đội của anh đều rất lợi hại không??”



Tôi nói: “Đúng thế, những người có thể tham gia vào đội Bảo Tuyết thì đều không phải người bình thường. Không chỉ có điều kiện tốt mà còn có thể chịu đựng khó khăn, huấn luyện ở đó không phải là việc người bình thường có thể chịu đựng được.” “Vậy mặc kệ, chắc chắn anh là người lợi hại nhất trong số họ rồi. Anh có người bạn gái xinh đẹp như em nữa."






Tôi sém chút cười phá lên: "Lúc nào đó anh đưa em đi khoe khoang với các đồng đội của anh để làm cho họ ghen tị với anh.”



Mặc dù tôi là cổ đông lớn của Công ty Lục Thông nhưng khi tôi đi làm thì tôi là người rảnh rồi nhất còn Sở Tiêu Tiêu thì ngược lại.






Sáng nay, cô ấy và Lục Thông đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nói chuyện với tôi một hồi rồi bảo là phải đi làm việc



Tôi thực sự không nỡ buông cô ấy ra Cô gái này biết khiêu khích quá mà chỉ khiêu khích thôi chứ không cho ăn miệng thì gì cũng dần nói ra nhưng vừa động đến một cái thì lại căng thẳng làm tôi đau lòng mà không nỡ làm gì cô ấy.






Tôi cố kìm nén trong bụng, đàn ông đến tuổi này rồi thì ít ai mà đầu ốc hoàn toàn trong sáng không có chút suy nghĩ bày bạ đầu. Tuy nhiên, cho dù tôi kìm nền khổ sở thế nào thì tôi cũng sẽ không làm gì Sở Tiêu Tiêu trước khi cô ấy có sự chuẩn bị. Tôi sẽ khiến cô ấy cam tâm tình nguyên làm người phụ nữ của tôi và ngày này cũng sẽ đến thời



Cuối cùng tôi đã đợi được đến khi tan ca, tôi cùng Sở Tiêu Tiêu đi xuống dưới






Vừa bước xuống tầng dưới, chúng tôi vừa ra khỏi thang máy thì đụng phải Lâm Phương.



Lâm Phương sém chút làm tôi hết hồn, cũng không biết là cô ấy đã đợi ở đây bao lâu rồi. Hai mắt cô ấy đỏ hoe sưng lên như quả óc chó và khuôn mặt cô ấy khóc đến nỗi thảm hại, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy thảm thương đến thế.






Sở Tiêu Tiêu cũng giật mình. Một lúc sau cô ấy mới kéo tôi ra khỏi thang máy và hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK