**********
Lục Thông nói tiếp. "Trần Ngọc Châu không phải là tên niềm tình xưa đầu nhiề
Tôi nhìn Sở Tiêu Tiêu, cô ấy là người hiểu rõ nhất về Trần Ngọc Châu
Sở Tiêu Tiêu vặn vẹo tay, nghiêm nét mặt tỏ vẻ lo lắng “Hắn ta. Haizzzzz."
Lục Thông đứng dậy rồi đi ra khỏi văn phòng trước. Tôi kéo Sở Tiêu Tiêu đi theo, vừa đi Lục Thông vừa nói: “Cho dù Trần Ngọc Châu là tên niệm tình xưa thì bố cậu ta cũng không phải. Lục Thông chúng ta bây giờ cũng đang có dự án hợp tác với Cần ban đầu là do Lâm Phương phụ trách nhưng Lâm Phương từ chức rồi mà họ cũng không hỏi gì cả
Lục Thông đi vào phòng khách trước, khi tôi định đầy cửa vào thì tôi chợt nghĩ rồi quay người lại bảo Sở Tiêu Tiêu chờ một lát
Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Sở Tiêu Tiêu và hỏi “Em có muốn gặp Trần Ngọc Châu không? Nếu không muốn thì em đừng vào”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiêu Tiêu vì có chút oan ức mà đột nhiên như muốn bật khóc, cô ấy khịt mũi giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu quý của mình.
Sở Tiêu Tiêu nắm lấy tay tôi và gật đầu thật mạnh: “Em đi vào với anh, có anh thì em không sợ gì nữa cả.”
Tôi ôm cô ấy vào lòng và cảm thấy Sở Tiêu Tiêu hơi rùng mình, tôi liền nói: “Khóc thì khóc đi, có anh ở đây rồi.”
Lâm Phương sẽ không bao giờ biết rằng cô ấy đã làm tổn thương hai người yêu cô nhất trên đời, thậm chí còn yêu cô hơn cả gia đình cô.
Sau khi Sở Tiêu Tiêu lau hết nước mắt và mũi trên áo tôi thì cô ấy mới nói là vào đi. Tôi bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy là cô ấy giận đến nỗi đá tôi một cái. Cô ấy còn muốn đánh tôi nữa nên tôi nhanh chóng chuồn vào phòng tiếp khách. “Trương Siêu
Trần Như Hải đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi và sau đó lỗi đứa con trai ngốc nghếch đang ngồi trên ghế đứng dậy. “Tiêu Tiêu, mọi người đến hết rồi à.” Trần Như Hải cũng rất lịch sự chào Sở Tiêu Tiêu.
Trên bàn họp dài, Lục Thông nhường vị trí ngồi chính giữa cho tôi còn anh ấy và Sở Tiêu Tiêu thì ngồi ở bên cạnh. Trần Như Hải nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Thông, Lục Thông liền giải thích: “Công ty của chúng tôi hiện cũng là một công ty con của Tập đoàn Tuấn Nhiên, sếp Trương đã mua hơn một nửa công ty của chúng tôi.”
Sắc mặt Trần Như Hải đột nhiên thay đổi: “Thật sao? Đây đúng là một tin tốt."
Miệng thì nói là tin tốt nhưng khuôn mặt ông ta không vui chút nào. Cả Sở Tiêu Tiêu và tôi đều nhìn thấy, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó Sở Tiêu Tiêu cúi đầu và gửi cho tôi một tin nhắn qua WeChat.
Tôi giả vờ nghiêm túc và rút điện thoại ra xem cô ấy gửi gì cho tôi. Tôi vừa xem liền sém chức cười phá lên, cô ấy đã gửi một tin nhân là Trần Như Hải giả đô giỏi thật
Khó khăn lắm tôi mới nhìn cười được và nói nghiêm túc “ông Trần, chúng ta nói thắng đi. Với mối quan hệ của chúng ta thì chúng ta không cần thiết phải gặp nhau. Tôi nghĩ rằng hôm nay ông đến đầy nhất định là với tư cách là một khách hàng của Công ty Quảng cáo Lục Thông Nhưng chuyện này xem như là chúng tôi vi phạm hợp đồng tôi sẽ không làm đơn này của ông, ông tìm công ty khác cao minh hơn đi
Cà người Trần Ngọc Châu như thế đã chết không có chút phản ứng nào cả nhưng Trần Như Hà lại nhanh chóng túm lấy tôi không cho tôi đi và ấn tôi xuống ghế. “Tiều Trương cậu hiểu lầm rồi. Hôm nay bắc đến đây là hy vọng có thể hòa giải với cậu. Thực sự trước đây có một vài xích mích thằng con trai súc sinh của bác không biết phải trải chút nào, bác đã đánh nó một trận rồi
Khi Trần Ngọc Châu nghe thấy điều này thì hắn ta càng cúi thấp đầu xuống, che đậy để tôi không nhìn thấy hai con mắt thâm tím và vết sẹo trên khóe miệng.
Trần Như Hải run rẩy nói: “Trương Siêu, bác gọi cháu một tiếng Tiểu Trương nhé, cứ coi như là bác cậy thế tuổi già đi. Hôm nay bác đến đây không phải để cầu xin cháu tha thứ cho thằng con súc sinh của bác, nó đúng là thứ không bằng chó bằng lợn. Bác chỉ hi vọng cháu có thể tha thứ cho bác, bác đã không dạy dỗ nó tốt. Bác cũng không ra gì, bác cũng không tự dạy dỗ mình tốt. Bác chân thành nói với cháu một tiếng xin lỗi.”
Trần Như Hải đâu có giống như Trần Như Hải trước đây nữa, đôi mắt thâm trầm của ông ta đầy nước mắt.
Bị bố ruột của mình nói như thế thì Trần Ngọc Châu rất khó chịu, hắn ngước lên nhìn bố mình và muốn dùng ánh mắt ngăn bố mình lại. Nhưng Trần Ngọc Châu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trần Như Hải áy náy không yên và giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt. Không hề giống như một ông chủ của một Tập đoàn mà giống như một học sinh làm sai điều gì đó. Đột nhiên trong lòng hắn rất khó chịu, nghẹn ngào kêu lên một tiếng: "Bố!”
Trần Như Hải nghe tiếng gọi bố này thì càng khóc tợn hơn nhưng ông ta đẩy Trần Ngọc Châu ra một cách tàn nhẫn: “Mày đừng gọi tao là bố! Tao không có một đứa con trai như mày. Trương Siêu và Sở Tiêu Tiêu là bạn cùng lớp của mày, mày nhìn người ta rồi tự nhìn lại bản thân mình đi. Bố đã từng dạy cho mày rồi, có mâu thuẫn giữa bạn bè thì đánh nhau vài trận là được, đừng làm lớn chuyện, sao mày không chịu nghe hả?" “Bố, con...
Trần Như Hải run rẩy tát vào mặt Trần Ngọc Châu, Trần Ngọc Châu không những không tránh đi mà còn thản nhiên nhận cái tát đó. Cái tát này nghe rất vang, xem ra lực tay cũng không nhẹ đâu.
Trần Như Hải nói: “Tao hận không thể đánh chết mày, tên súc sinh này!”
Lục Thông có chút không chịu được nữa nên mở miệng ngăn Trần Như Hải lại, nếu không ông ta sẽ tát cái thứ hai. “Không đến mức thế đâu sếp Trần... “Đừng gọi tôi là sếp Trần, công ty của tôi chỉ là một công ty nhỏ đủ kiếm ăn thôi. Không thể so sánh với Tập đoàn Tuấn Nhiên của các cậu, sau này còn cần các cậu quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Nhưng thằng con trai vô dụng này của tôi, haizzzzL..
Trần Ngọc Châu oan ức ôm lấy mặt, rất muốn phản bác lại nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Trần Như Hải thì lại đổi lời: “Bố à, bố đừng giận nữa, huyết áp của bố sẽ cao đấy. Con sai rồi, để con xin lỗi Trương Siêu, con xin lỗi Sở Tiêu Tiêu
Hắn quay lại, cúi gập người xuống và vừa khóc vừa nói xin lỗi.
Nếu cách đây một tháng, à không, một ngày trước thì ai có thể nghĩ rằng đây đường đường là thiếu gia và chủ tịch của Tập đoàn Cự Ân, là hai tên Bá Vương xưng anh hộ em với bang Thanh Long ở thành phố Thông chứ?
Bây giờ hai người này, một người như một ông bố già bất tài, còn người kia thì hoàn toàn mất hết kiêu ngạo và phải cúi đầu nhận lỗi với tôi.
Sở Tiêu Tiêu không biết phải làm gì, cô ấy nhìn tôi rồi nhắn tin cho tôi và hỏi tôi nên làm gì?
Tôi nhắn lại: "Em muốn làm gì, trước đây mối quan hệ của em và Trần Ngọc Châu cũng không tệ mà.”
Sở Tiêu Tiêu nhanh chóng trả lời: “Nên xử lý thế nào tùy anh. Trước đây là trước đây, nhưng sau này thì em đều nghe anh”
Trong lòng tôi cảm thấy rất dễ chịu, có người đàn ông nào không thích nghe người phụ nữ của mình nói những lời này chứ? Lục Thông không nhìn tiếp được nữa, rất muốn mở miệng nói gì đó nhưng cứ chờ tôi nói trước.
Nhưng tôi không nói gì cả mà cứ nhìn Trần Ngọc Châu cúi người xuống nói xin lỗi.
Khoảng năm phút sau thì cuối cùng Trần Ngọc Châu cũng đã quá mệt mỏi, hắn dừng lại nhìn lại bố mình còn bố hắn thì vội đưa mắt ra hiệu cho hắn.