**********
Người phục vụ trần truồng ngoài cửa chỉ tôi vào một căn phòng cách đó không xa, tôi bế Tiểu Kha, chỉ hận không thể chạy qua.
Tiểu Kha cũng ôm chặt lấy cổ tôi và nhìn tôi.
Khi đến phòng, tôi đóng cửa lại, sau đó không bật đèn mà lập tức ném Tiểu Kha lên giường.
Tiểu Kha vòng tay qua cổ tôi một cách nhiệt tình như lửa. “Anh Trương, hãy biến em thành người phụ nữ của anh đi. Em cam tâm tình nguyện trao lần đầu tiên cho anh."
Ánh mắt của cô ấy trở nên mơ màng, mái tóc ngắn thơ ngây hơi rối, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thở hổn hển.
Tôi cũng không biết thế nào mà ảnh mắt cứ không kìm được nhìn cơ thể của cô ấy. “Cô thật lòng muốn trao cho tôi? Tôi không thể cưới cô.”“Anh Trương, em không cần anh cưới em, em thích anh, đây là do em tự nguyện.”
Tiểu Kha đỏ mặt nghiêng mặt sang một bên, vì ngại ngùng nên không dám nhìn thẳng vào tôi.
Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự cám dỗ như vậy. Tôi chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô ấy, trong lòng vô cùng xúc động, đồng thời từ từ di chuyển bàn tay ra sau cổ cô ấy.
Sau đó, tôi ấn mạnh hai đầu ngón tay, Tiểu Kha chưa kịp phản ứng thì đã ngất di.
Nhìn Tiểu Kha không nhúc nhích, ngọn lửa dục vọng trong lòng tôi vẫn tăng vọt không giảm. “Đây là cái gọi là văn lo tâm nhỉ, cô bé à, kịch bản hay đó, biết đàn ông muốn gì nhất. Nhưng tôi đã từng là một lính trinh sát, giỏi nhất là nhìn mặt nói chuyện, tìm sơ hở trong lời nói của người khác. Cô và chị Phương phối hợp diễn khá tốt, tôi sẽ trả đủ phí cho cô.”Tôi thở dài và muốn đứng dậy khỏi người Tiểu Kha, nhưng cảm giác mềm mại này thực sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Sau khi quyết tâm, tôi mới bò dậy khỏi người cô ấy và vào phòng tắm tắm nước lạnh, lúc này mới hạ bớt hỏa trong lòng.
Phải nói cách phục vụ của Dạ Lai Hương khá đặc sắc, nếu không là tôi thì người bình thường không thể nhìn ra được chị Phương kéo khóa áo của Tiểu Kha là đang diễn, tất cả đều là kịch bản đã được sắp đặt từ lâu, mục đích sau cùng chỉ là làm cho khách làng chơi tưởng mình được một xử nữ lưu lạc phong trần thích, khiến họ lầm tưởng cuộc chơi này không phải là dục vọng xác thịt, mà là hòa quyện trong tâm hồn.
Thật cao tay.
Tôi lau sạch nước trên người rồi gọi điện cho Thái Tiểu Băng, bảo cậu ta lập tức đến phòng tìm tôi.
Mấy phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, Thái Tiểu Băng thò đầu vào phòng. Khinhìn thấy Tiểu Kha đã bất tỉnh trên giường và tôi vừa tắm xong, cậu ta giật nảy cả mình: “Đội trưởng, vậy cũng quá nhanh rồi, chưa đầy năm phút nữa.” “Nhanh cái đầu cậu, cô ta bị tôi đánh ngất. Bây giờ chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây. Nếu để Lâm Nguyệt Nhi biết cậu đến nơi này tối nay, cậu cứ chờ chia tay đi.” “Đội trưởng, anh nói nhiều như vậy là sợ mình bị Sở Tiêu Tiêu biết phải không? Chính anh là người sợ vợ mà.” “Thôi nói vớ vẩn lại, nhanh lên, tôi đã quan sát rồi, nhân viên phục vụ chỗ họ sẽ thay ca một tiếng một lần. Khoảng mười phút nữa họ sẽ thay ca, chúng ta nhân cơ hội này để chạy trốn
Nào ngờ Thái Tiểu Băng lại lộ ra vẻ mặt đầy đau khổ: “Đội trưởng, không thể đi được, đêm nay tui gọi anh đến là vì chuyện này.” “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôi có linh cảm không tốt, cảm thấy thằng nhóc này vẫn còn giấu tôi một chuyện lớn.Thái Tiểu Băng cười khổ: “Chúng ta có thể đi, nhưng phải đưa Xảo Xảo theo cùng. Tôi đã hứa với cô ấy là sẽ cứu cô ấy khỏi nơi này.” “Xảo Xảo? Có phải là cái cô Xảo Xảo bỏ trốn mà Thạch Thắng và chị Phương đang tìm? Cậu biết cô ta ở đâu à?”
Thái Tiểu Băng gãi đầu ngây ngốc đáp: “Đương nhiên tui biết, tui đã giúp cô ấy trốn mà. Hôm nay tui tìm anh là vì chuyện này, làm sao để đưa cô ấy ra ngoài.” “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Kêu cậu đi điều tra vụ án, sao cậu cứ luôn dây dưa mập mờ với phụ nữ vậy hả? Ban ngày tìm bạn gái thì thôi, ban đêm còn đến một nơi như thế này để cứu gái phong trần, cậu nghĩ cậu đến đây để làm gì? Đóng vai Sở Lưu Hương hả?” “Đội trưởng đừng nóng giận, tui cũng hết cách rồi, cô bé đó quá đáng thương, mới mười mấy tuổi đã phải để người ta chà đạp, tui có thể thấy chết không cứu à? Đội trưởng, tui không quên mình đang làm gì. Tui không phải đại hiệp, chỉlà một người lính, nhưng tui đã khoác lên mình quân phục, đeo huy chương của quân đội, tui không thể thấy chết không cứu.
Tôi hiểu tâm trạng của cậu ta, đơn vị Báo Tuyết không có những kẻ hèn nhát ích kỷ, súng và lá chắn của chúng tôi là để bảo vệ kẻ yếu.
Tôi vỗ vai cậu ta: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động. Trước hết cậu cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Người thì chắc chắn phải cứu, hơn nữa không thể để bất cứ kẻ nào phát hiện, nếu không chúng ta sẽ đánh cỏ động rắn, muốn điều tra vụ án súng cũng khó khăn hơn.”
Thái Tiểu Băng kể lại sơ lược mọi chuyện.
Hôm nay Thạch Thắng đột nhiên gọi cậu ta đến câu lạc bộ Dạ Lai Hương, cậu ta cứ tưởng Thạch Thắng đã coi cậu ta là người của mình nên rất hào hứng chạy đến từ nơi ở của Lâm Nguyệt Nhi.
Lúc ấy Thái Tiểu Băng không biết ThạchThắng đã nghe nói về mối quan hệ giữa tôi và cậu ta, từ đó nảy sinh lòng nghi ngờ với Thái Tiểu Băng. Cậu ta đến nơi này mới phát hiện bầu không khí hơi sai sai, đây rõ là một bữa Hồng Môn Yến. “Lúc ấy tui muốn chạy nên đi loanh quanh, nào ngờ tòa nhà này có camera khắp nơi, chỉ có toilet là không có. Đúng lúc tui mắc tiểu, không ngờ lại phát hiện cô ấy ở buồng kế bên trong toilet. Cô ấy nói biết hôm nay Thạch Thắng đến, vì quá sợ hãi nên mới trốn. Lát nữa Thạch Thắng muốn tìm cô ấy mà không thấy, chị Phương chắc chắn sẽ phong tỏa tòa nhà để tìm cô ấy. Nếu bị tìm được, cô ấy sẽ rất thảm! Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể trốn. Đội trưởng, một mình tui không thể giúp cô ấy, nhưng thấy cô ấy đáng thương như thế, tui không thể bỏ mặc được.” “Được rồi, tôi đã hiểu, cậu làm rất đúng. Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Chị Phương đã phong tỏa tòa nhà, sắp sửa lục soát toàn diện. Còn có con chip trên cánh tay của Xảo Xảo, phải lấy nó ra ngay lập tức.Một khi Xảo Xảo bị bắt lại, cô ấy chắc chắn sẽ bị hành hạ vô nhân đạo, đám khốn nạn đó nhất định sẽ làm vậy. “Ở một nơi rất an toàn, tôi dẫn anh đi.”
Tôi kêu Thái Tiểu Băng đợi chút, sau đó đi về phía Xảo Xảo, người đang nằm bất tỉnh trên giường. Thái Tiểu Băng mặt đầy hoang mang theo sau hỏi tôi muốn làm gì? “Giúp tôi cởi quần áo của cô ta.”
Thái Tiểu Băng trợn tròn mắt, chết đứng hỏi: “Gì cơ?”
Tôi xé toạc váy của Tiểu Kha, đôi chân dài trắng mịn đầy đặn của cô ta và chiếc quần lót sọc xanh trắng trên đùi lập tức lộ ra.
Tiểu Kha cau mày giãy giụa, mặc dù không tỉnh lại, nhưng hai chân cô ta hơi dang ra, tạo thành tư thế làm cho người ta hộc máu.