Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chúng tôi lấy một chiếc xe ở gara, Thốc Tử và Sở Tiêu Tiêu ngồi ở phía sau, tôi lái xe xuống núi.
Suốt dọc đường đi, tôi hoàn toàn không quan tâm tới vết thương trên tay đang phun máu mà chỉ muốn nhanh chóng đưa Sở Tiêu Tiêu xuống núi.
Tôi vẫn nhớ đường lên núi nên khi xuống, tuy không biết rõ nơi này nhưng tôi cũng lái rất quen tay.
Chiếc xe lao như bay trên đường núi, trong lòng tôi sốt ruột như có lửa đốt, hận không thể mọc ra hai cái cánh, mau chóng đưa Sở Tiêu Tiêu tới bệnh viện. “Thốc Tử, anh để ý vết thương của cô ấy một chút.” Tôi liên tục nhìn vào gương chiếu hậu, bởi vì đường núi rất khó đi, tôi cũng không dám phân tâm.
Sắc mặt Thốc Tử rất khó coi, tái nhợt không còn giọt máu, ánh mắt anh ta lóe lên, ấp ủng không nói lời nào càng khiến cho lòng tôi chùng xuống, chẳng lẽ...
Tôi đạp thẳng chân phanh, dừng xe bênvệ đường. Thốc Tử rất biết điều nhảy từ ghế sau xuống để tôi ngồi bên cạnh Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu đã tỉnh táo hơn một chút, ôm chặt chỗ bị bắn.
Trên người cô ấy không có vết máu, có thể là viên đạn đã kẹt lại trong kết thương và chặn miệng vết thương lại. Tôi thầm cảm thấy may mắn, như vậy ít nhất cũng không mất nhiều máu, nhưng vẫn phải mau chóng đưa cô ấy tới bệnh viện, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cô ấy híp mắt nhìn tôi, dáng vẻ giống như đang hấp hối, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, đỡ cô ấy đặt lên đùi mình. “Cố gắng một lát nữa, sẽ xong ngay thôi.”
Thốc Tử lái xe không trôi chảy bằng tôi, chạy không nhanh. Nhưng dáng vẻ Sở Tiêu Tiêu ôm chặt lấy eo, không muốn để tôi đi khiến tôi không thể làm gì hơn là để anh ta cầm lái.
Tôi vuốt tóc Sở Tiêu Tiêu, không dámnghĩ mình sẽ thế nào nếu mất đi cô ấy. Bỗng nhiên trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy cuộc đời thực con mẹ nó phá hoại, lúc nào cũng cho tôi những thứ hoàn mỹ rồi lại lấy chúng đi.
Sở Tiêu Tiêu thấy mắt tôi đỏ, nước mắt như muốn rơi xuống liền nở nụ cười đưa tay chạm lên mặt tôi. “Anh khóc gì vậy?” Cô ấy yếu ớt hỏi. “Không khóc. Tôi nói xong, nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi xuống, sự đau thương bùng cháy trong lồng ngực. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ giết chết Khương Minh, nhất định!!! “Anh lưu luyến em vậy sao? Em còn tưởng mình chỉ là vật thay thế của Lâm Phương.”
Tôi vô cùng buồn bực, không biết phải phản bác như thế nào, đành phải bắt chước cô ấy nói: “Xì.” Sau đó tôi suy nghĩ rồi nói tiếp: “Em không phải vật thay thế của cô ấy, em cực kỳ quan trọng với anh, nên đừng xảy ra chuyện gìđược không?” “Anh thật là dẻo miệng. Em cứ nghĩ trai thẳng như anh, cả đời cũng chẳng nói nổi lời ngon tiếng ngọt chứ.” Bỗng nhiên, Sở Tiêu Tiêu cười khanh khách, túm lấy cổ áo và hôn lên miệng tôi một cái.
Sau đó, trước biểu cảm vô cùng khiếp sợ của tôi, cô ấy ôm bụng ngôi dậy, giống như người không bị làm sao.
Đôi mắt tôi trợn tròn lên: “Em em em, em không sao à?” “Anh muốn em bị làm sao à? Hì hì, mạng em lớn, không chết được nha.”
Đậu xanh, tôi ôm cô ấy vào lòng, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, thật sự không có việc gì. Nhưng vừa nãy một phát súng của Khương Minh đã bắn trúng cô ấy, chẳng lẽ Khương Minh và cô ấy cùng gạt tôi.
Sở Tiêu Tiêu ôm bụng là một tiếng: “Phải nói là nhờ thứ này.”
Cô ấy nói tới đây, tay liền luồn vào dướilớp áo, đột nhiên mọi ra một chiếc điện thoại đã bị biến dạng đưa cho tôi. Ở giữa vỏ của chiếc điện thoại này còn một viên đạn bị kẹt lại, đầu của nó khó khăn lắm mới xuyên qua mặt sau của chiếc điện thoại này, cả màn hình đã nát vụn hoàn toàn. “Đúng là Nokia, em đã nói mà, cái điện thoại này thật lợi hại, chúng ta nên mua mấy cái mang theo người làm bùa hộ mệnh thôi.”
Tôi không biết nói gì nữa, con mẹ nó chứ. “Điện thoại di động của bọn anh đều bị lục soát lấy đi, sao em còn giữ được di động trong túi?” Tôi vừa vui mừng vừa kinh ngạc hỏi.
Hơn nữa cái này không phải là điện thoại di động của Sở Tiêu Tiêu, cái này giống như là người có tuổi dùng. “Của Khương Minh đó. Không phải ông ta dùng súng khiêu khích, bảo em giết anh à? Em nhân lúc ông ta không chú ý lấy ở trên bàn của ông ta.”Tôi chợt nhớ tới, lúc Sở Tiêu Tiêu xoay người dùng súng nhắm vào đầu Khương Minh, quả thực đã bước tới bên bàn một cách khác thường, chẳng qua là lúc đó sự chú ý của chúng tôi đều tập trung vào cây súng của Sở Tiêu Tiêu, không ai để ý những chuyện khác.
Sở Tiêu Tiêu đắc ý nói: “Không phải anh vẫn luôn điều tra ông ta sao, nhưng em biết, có người ngăn cản anh. Trong điện thoại di động của ông ta chắc chắn có rất nhiều bí mật, em vốn định mang về điều tra, chẳng ngờ bây giờ chiếc điện thoại di động này lại bị phá hỏng thành như vậy, không biết có thể xem được dữ liệu hay không.”
Tôi ôm chầm lấy cô ấy: “Em thông minh quá đi, cảm ơn em, anh hoàn toàn không nghĩ nhiều được như vậy.”
Sở Tiêu Tiêu cười hì hì: “Anh biết sự lợi hại của em chưa. Nhưng ban nãy em không lừa anh, phát súng ấy thật sự rất đau, làm em hôn mê ngay tại chỗ. Sau khi em tỉnh lại sợ Khương Minh để ý đến điện thoại liền làm ra vẻ choáng váng, anh xem cái di động này còn có thểdùng hay không.
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại di động, bởi vì kết cấu tổng thể đã bị rạn nứt hết, cho nên di động đã vỡ thành ba mảnh trên tay tôi. Nhưng may mắn là pin không bị ảnh hưởng, nếu không pin Lithium bị vỡ có thể sẽ phát nổ mạnh, tính mạng của Sở Tiêu Tiêu có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Không chỉ tôi, e là Khương Minh tinh tường như vậy cũng bị Sở Tiêu Tiêu lừa bịp hết, ai có thể ngờ một cô gái nhìn có vẻ cái gì cũng không biết lại táy máy tay chân sau lưng?
Tôi mở di dộng, linh kiện bên trong rơi ra, tìm được card lưu trữ và bộ nhớ. “Có hai thứ này, dữ liệu bên trong có thể cứu được.” Tôi rất hưng phấn: “Ở đây nhất định cất giấu rất nhiều bí mật Tiêu Tiêu, em làm tốt lắm!”
Có lẽ phải một lúc lâu sau, Khương Minh mới có thể phát hiện ra điện thoại di động của mình bị tôi mang đi. Tôi lập tức lấy sim điện thoại đi và mở cửa sổném xuống núi, như vậy cho dù ông ta có muốn truy tìm cũng không thể tìm ra.
Tôi bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, trong bộ nhớ của chiếc điện thoại này, có lẽ có thứ liên quan tới chân tướng của chuyện bố mẹ tôi năm xưa. Sự thật này có lẽ rất khác với những gì tôi đã biết, cũng khác với những gì mọi người đã nói.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, tôi đã nghe được từ Liễu Vinh và Khương Minh rất nhiều chuyện khiến tôi phải nghẹn họng trân trối. Tôi chưa bao giờ nghĩ bố mẹ tôi lại là người như vậy, càng không biết bộ mặt khác của Hàn Khôn, nhưng bây giờ tôi đã biết rất rõ
Lúc tôi bị hôn mê, Liễu Vinh từng nói nếu tôi có thể ngu ngốc một chút, không bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ này, có lẽ tôi còn có thể được sống lâu một chút. Ông ta cũng nói mâu thuẫn nội bộ bây giờ của Tuấn Nhiên đã kéo dài từ mười mấy năm trước, nhưng tôi lại hoàn toàn không biết gì cả, Hàn Khôn và ông Cam cũng hoàn toàn không nhắc tới với tôi.Tôi rất tin tưởng Hàn Khôn, coi chú ấy như bố, tôi cũng cực kỳ tín nhiệm những bạn bè của chú ấy.
Nhưng nếu những lời Liễu Vinh nói lúc tôi hôn mê đều là thật, vậy nhất định là Hàn Khôn và ông Cam có việc giấu tôi, không nói thật.