Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117 thật lòng






**********










Tiểu Thái nói, Thanh Thanh, vậy chị nói xem phải làm thế nào đây? Dự án này cũng do em tăng ca mới làm được, bây giờ em trả lại cho Lâm Phương thì thật vô lý



Lâm Phương khóc và nói: Tiểu Thái, tôi xin cô đó. Dự án này tôi đã làm hơn nửa tháng rồi và còn thiếu chút phần cuối cùng nữa thôi. Tôi cảm ơn cô đã giúp tôi tăng ca, tôi mời cô đi ăn nhé.”






Tiểu Thái cười khẩy Lâm Phương à, tôi thấy chị buồn cười qua rồi đấy. Một dự án ăn hoa hồng là tâm nghìn tệ chị mời tôi ăn cơm thì hết mấy đồng chứ? Hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên chị thế này chị thường đi trề về sớm, mỗi duấn khi đến phần kết thì chị vứt đó cho chúng tôi chùi đất giúp chị hạ, tôi đã phải tăng ca mấy lầm và chị rồi hả? Hôm nay là lần đầu chỉ mới mời tôi đi ăn đấy



Lâm Phương nói: "Tiểu Thái à, cô cũng hiểu rất rõ về hoàn cảnh gia đình tôi mà tôi thực sự cần số tiền này Cầu xin cô đây Nhận được tiền hoa hồng của dự anh này thì tôi sẽ chia phần cô đã sửa cho cô. Cô không thể ép tôi như thế, cứ thế này tôi sẽ bị mấy người ép đến chết mất.”






Mặt Tiểu Thái đỏ bừng lên vì tức giận và đẩy Lâm Phương ra: “Bớt giở trò này ra với tôi đi! Chị nghèo, vậy tiền của chúng tôi từ trên trời rơi xuống chắc?"



Có lẽ đẩy mạnh quá nên Lâm Phương ngã nhoài xuống đất, cô ấy tủi thân cắn môi và khóc nức nở.






Thanh Thanh nói: “Được rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, để tôi nói một câu công bằng vậy. Theo tôi thì trước đây Tiểu Thái cũng đã giúp Lâm Phương rất nhiều. Lần này, Tiểu Thái chia một nửa số tiền hoa hồng rồi hoàn thành dự án này. Tiểu Thái, em phải làm việc chăm chỉ hơn và chịu đựng nhiều hơn rồi.”



Tiểu Thái mỉm cười rồi nói: “Chị Thanh Thanh, chị nói thế nào thì cứ thế đi.”






Mọi người nhìn Lâm Phương và đợi phản ứng của cô ấy.



Lâm Phương ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đầu gối và đôi vai gầy gò run rẩy trông rất đáng thương.






Tôi cảm thấy rất buồn...



Thanh Thanh nói: “Lâm Phương, cô đứng dậy đi làm việc đi. Đi làm đừng để cảm xúc ảnh hưởng, ai cũng không dễ dàng đầu. Sau này cô làm dự án của mình từ đầu đến cuối thì người khác cũng không có cớ gì để nói cô.” “Tôi không... Lâm Phương nức nở lẩm bẩm: “Cô chỉ là một nhân viên lễ tân, cô dựa vào đâu mà quản chuyện này hả? Mấy người lấy đi một nửa tiền của tôi thì tôi phải làm thế nào hả? Tháng này tôi phải sống thế nào đây.






Mọi người im lặng, Thanh Thanh sương mặt. Bất cứ ai có mắt đều có thể thấy rằng Thanh Thanh đang thay mặt cho tôi, vì vậy tất cả mọi người đều nể mặt Thanh Thanh nhưng Lâm Phương lại không nề mặt chút nào.



Lâm Phương nghẹn ngào, khóc và hỏi: “Trương Siêu, anh làm thế với tôi? Làm sao tôi sống được? Anh nói đi chứ!”






Cô ấy đứng dậy nhìn thẳng vào tôi và hét vào mặt tôi. Giọng nói quá kích động khiến mọi người đều giật mình, không ai nói tiếng nào và như ngừng thở. “Trương Siêu, anh cũng biết gia đình tôi như thế nào mà, người khác không biết tôi khó khăn như thế nào nhưng anh thì biết. Anh biết mà còn làm khó tôi ư? Còn muốn họ xúc phạm tôi sao?”



Tôi nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Lâm Phương, khuôn mặt méo mó vì tức giận, trong lòng tôi rất thất vọng.






Tôi nói: “Cuộc sống của ai mà không khó khăn chứ? Tại sao tất cả mọi người đều phải nhường cô. Lâm Phương à, không ai xúc phạm cô mà là cô đang chơi chúng tôi. Cô quá thông minh, cô coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc. Cô tưởng trò này có thể chơi cả đời được u?"





Lâm Phương không dám tin nhìn chằm chăm tôi, không ngờ tôi lại nói những điều đó với cô ấy. “Sao anh có thể nghĩ về tôi như vậy? Tôi biết anh ghét tôi... nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng!” Cô ấy nhìn tôi một cách đáng thương: “Anh biết Trần Ngọc Châu là ai mà, tôi dám không vâng lời anh ta u?"






Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy có gì đó đang chết dần trong tim mình. Đây là Lâm Phương ư? Sao bây giờ cô ấy lại trở nên như thế này? Hay là vốn dĩ cô ấy là người như vậy.



Lâm Phương hiện tại giống hệt như Hàn Khôn nói, đây là người phụ nữ tôi từng yêu sao? “Lâm Phương, cô hãy một lần thôi đẩy lỗi lầm cho người khác được không?” Tôi nói từng chữ từng chữ một: “Cô ghen tị với Sở Tiêu Tiêu nên đẩy cho Sở Tiêu Tiêu. Cô ấy tốt với cô như thế mà, tốt hơn tôi tốt với cô, có khi nào ghen tị với cô không? Cô ấy làm mọi thứ đều nghĩ cho cô nhưng khi cô có chuyện gì đó thì lại vạch rõ ranh giới với cô ấy. Với tôi cũng thế, chỉ có cô khó khăn thôi ư? Cô sợ Trần Ngọc Châu còn chúng tôi sẽ không sợ ư? Trên thế giới này chỉ có






Lâm Phương cô có trái tim biết buồn biết sợ còn tất cả mọi người đều là làm bằng đồng bằng sắt, cho dù bị cô phản bội thế nào cũng sẽ không buồn, không đau lòng ư?”



Lâm Phương lẩm bẩm: “Tôi không phải... anh quả nhiên là vì chuyện hôm qua, đau lòng nên muốn trả thù ư? Nhưng Sở Tiêu Tiêu cũng đã phản bội anh, anh quên rồi sao, ban đầu cô ta nói rằng cô ấy sẽ thay đổi lời khai.”






Có một cảm giác kinh tởm không thể kiểm soát được xuất phát từ tận đáy lòng tôi. Người phụ nữ này sao có thể vô liêm sỉ như vậy chứ? “Đến bây giờ mà cô vẫn muốn kéo Tiêu Tiêu cùng xuống nước ư? Cho dù cô chết thì cô cũng phải kéo Tiêu Tiêu chết cùng ư? Sở Tiêu Tiêu tốt với cô như thế, cô ấy đã coi cô là một người bạn thực sự, cô ấy đã làm sai điều gì mà cô không nhìn thấy điểm tốt ở cô ấy hả?"



Lâm Phương bị tôi nói cho đỏ mặt tía tại, thở hổn hển rồi nước mắt không kiềm chế được rơi xuống. Cô ấy khi thì tỏ ra oan ức, khi thì tức giận và bản thân như bị khống chế bởi mấy suy nghĩ đó






Có lẽ cả đời này cô ấy chưa từng bị người ta vạch trần như thế.



Cô ấy xinh đẹp như thế, từ khi còn nhỏ chỉ cần ngoắc tay là đã có con trai đưa những thứ cô ấy cần đến tận cửa rồi. Chỉ cần cô ấy giả vờ yếu đuối thì mọi người sẽ tha thứ và giúp đỡ cô ấy. Không chỉ tôi bị cô ấy lừa mà ngay cả Sở Tiêu Tiêu cũng bị cô ấy lừa dối.






Nhưng cô ấy là thợ săn thực sự còn Sở Tiêu Tiêu và tôi mới là con mồi ngu ngốc của cô ấy.



Bị tôi thẳng thắn vạch trần như thế thì Lâm Phương không thể chấp nhận được và gần như suýt tức đến nỗi hộc máu. “Anh đừng nói linh tinh, sao anh có thể nói tôi như thế chứ? Tôi không như thế. Tất cả những gì Sở Tiêu Tiêu cho tôi đều là những gì cô ấy vốn đã có. Điều kiện của nhà cô ấy tốt, cho tôi những thứ đó thì có là gì với cô ấy chứ... “Còn tôi thì sao?” Tôi lập tức cắt ngang logic lố bịch của cô ấy và nói: “Tôi bị cô hãm hại là vì tôi thích cô ư? Xem ra là tôi cũng xui xẻo. Yên tâm đi, sẽ không có lần sau nữa đâu. Nếu cô muốn ở lại đây làm việc thì làm việc chăm chỉ đi, cách xử lý mà Thanh Thanh nói rất hay. Cô không muốn ở lại đây làm việc thì đến phòng nhân sự nhận ba tháng lương rồi nghỉ việc đi. Là bạn học cùng cấp ba với nhau, đây là điều cuối cùng tôi làm vì cô. Mọi người về làm việc đi.”






Tôi thực sự không muốn nhìn thấy bộ dạng giả vờ đáng thương của Lâm Phương một giây nào nữa.



Lâm Phương không hề thay đổi mà cô ấy luôn là người như thế, chỉ là trước đây tôi không muốn thừa nhận điều đó và tôi không thể đánh thức được bản thân mình khi đang giả vờ ngủ.






Chính Hàn Khôn đã đánh thức tôi, mỗi câu chú ấy nói đều được thể hiện ở Lâm Phương. Nó giống như một trò đùa đang chế giễu tôi, châm biếm rằng người phụ nữ tôi từng thích thì ra không phải là người tốt.



Tôi cảm thấy rất khó chịu, một mình trở về văn phòng ngồi trên ghế sofa và ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không sợ bị người ta cười nhạo, tôi cũng rất muốn tìm một nơi để khóc, để thương tiếc sự chân thành mà tôi đã trao cho người ta. “Sếp Trương, sếp Trương...






Tôi định thần lại và hết hồn khi mhìn thấy khuôn mặt của Thanh Thanh đang ở rất gần tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK