Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Tại sao hai đứa trẻ mồ côi các cậu lại muốn lừa trong nhà có người lớn? Máy tính này cũng không phải của các cậu, mà là của cô giáo Lâm kia.” Ban nãy Lộ Tranh nói hai anh em luôn về nhà cùng nhau nên không có ai khác động vào đồ đạc trong nhà, tôi liền nhận ra hai thẳng này đang nói dối. “Em, em..." “Nói thật! Nếu không bây giờ tôi sẽ báo cho Trần Ngọc Châu!” “Đại ca, em trai em không cho em nói, nó nói nếu em nói ra sự thực, anh sẽ càng khinh thường chúng em.” “Trẻ mồ côi thì bị khinh thường sao? Tôi cũng là trẻ mồ côi từ năm lên bảy, cậu ngồi xuống đi, nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Tôi thở dài một cái, thằng nhóc này dễ hù dọa hơn Lộ Tranh nhiều. Nếu như lúc này tôi hỏi Lộ Tranh, e là Lộ Tranh sẽ lại bịa ra một cái lý do lừa bịp tôi.
Lộ Vũ bị tôi dọa phát sợ, sau khi đặt mông ngồi xuống còn đặt cả hai tay lên đầu gối, như học sinh tiểu học nghe dạy bảo. “Sau khi ba mẹ chúng em mất vào ba năm trước, cô giáo Lâm vẫn luôn chăm sóc chúng em. Cô Lâm là giáo viên ở trường trung học của em, nhưng con người cô ấy cực kỳ tốt, đối xử với em rất tốt.” “Vậy cậu không muốn báo thù cho cô Lâm sao?” “Có chứ, nhưng chúng em còn cần tiền hơn... Đại ca, anh đừng hỏi tại sao chúng em cần tiền, em trai không cho em nói. Em là người không biết giữ miệng, hôm nay em nói với anh, chẳng mấy chốc em ấy sẽ biết, tới lúc đó nó sẽ mắng em. Dù sao, chúng em cũng thực sự không vì bản thân mình.” “Cũng không phải vì em trai của cậu?”
Cậu ta gào lên: “Em trai em đã thi đậu vào trường chuyên cấp ba chỗ chúng tôi, tất cả chi phí sinh hoạt đều được miễn!”
Tôi cười phá lên, nhận ra Lộ Tranh rất thông minh. “Em trai em nói, chuyện chúng em làm quá nguy hiểm, để lộ càng ít tin tức càng tốt, cho nên nó không cho em nói thật”
Tôi nói: “Vậy tên thật của cậu là gì?” “Em không lừa anh, em trai em còn nói, hợp tác với anh nếu như ngay cả cái tên cũng là giả thì anh sẽ không tin tưởng chúng em.
Tôi tin Lộ Vũ thực sự nói thật, nhưng tôi sẽ không dễ lừa như Lộ Vũ.
Chờ sau khi tôi giúp bọn họ tổng tiền xong, tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của họ, bọn họ chắc chắn phải dùng tên thất.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ông Cam cất giọng khó chịu hỏi: “Thiếu gia, cháu tìm bác có việc gì?”
Tôi ra mở cửa, trước khi mở còn chỉ chỉ vào Lộ Vũ, ý bảo cậu ta không được nhắc tới cuộc trò chuyện ban nãy.
Lộ Tranh vừa bước vào đã nhìn Lộ Vũ đang ngồi thẳng lưng với ánh mắt ngờ vực, Lộ Vũ căng thẳng tới mức toát mồ hồi lạnh, người này thật đúng là chẳng giấu được bất kỳ điều gì. “Bác Cam, trên người bác có bao nhiêu tiền mặt? Đưa hết cho hai đứa trẻ này đi, mấy ngày nữa cháu sẽ trả lại tiền cho bác.”
Ông Cam cũng không hỏi nhiều, đem tất cả số tiền vừa thắng được và toàn bộ vốn trên người đưa cho Lộ Vũ, Lộ Vũ vừa nhìn thấy liền đưa cho Lộ Tranh.
Lộ Tranh trợn tròn mắt, nhận bằng cả hai tay. “Này, chỗ này phải có tới một trăm ngàn.” Lộ Tranh nói: "Chúng em chỉ cần chín mươi hai ngàn thôi.”
Tôi nói: “Đưa tiền mặt cho cậu là an toàn nhất, sau này đi được càng xa càng tốt.”
Có lẽ Lộ Tranh bị niềm vui sướng to lớn này làm cho mê man, nhất thời không thể phản ứng, còn Lộ Vũ lại phấn khích đến nhảy cả lên. Ông Cam trợn tròn mắt nhìn hai đứa trẻ này.
Bọn họ đưa máy tính cho tôi, túi liền trống rỗng, vừa vặn dùng để đựng tiền. Sau khi bỏ đầy, Lộ Tranh liền lôi Lộ Vũ đi.
Ra tới cửa, Lộ Vũ quay đầu nói: “Anh Siêu, anh sẽ xử lý video này như thế nào?” “Chuyện này đã không còn liên quan gì tới chúng ta nữa rồi.” Lộ Tranh nói.
Lộ Vũ ủ rũ cúi đầu với vẻ mặt mất mát.
Tôi hỏi: “Cậu muốn báo thù sao?" “Muốn chứ, đương nhiên là muốn!”
Lộ Tranh hơi bực, liên tục thúc giục Lộ Vũ mau rời đi.
Tôi cười nói: “Nhưng những thứ này đã không còn liên quan gì tới cậu nữa, đây là giao hẹn của chúng ta.
Tôi bước tới mở cửa cho hai người, sau đo ra hiệu mời Lạ Vũ không giấu nổi về hụt hằng và buồn bã, bị Lộ Tranh lôi ra ngoài “Thiếu gia, xây ra chuyện gì à?” Ông Cam thấy tôi đóng cửa liền hỏi. "À, số tiền đó...
Tôi còn chưa nói hết, ông Cam đã nói: “Bác không hỏi tiền, bác và bố cháu quen biết đã lâu, chút tiền như vậy bác chi được. Là bác thấy tâm trạng cháu có vẻ không tốt, cháu quen hai thằng nhóc kia sao?
Tôi sờ sờ mặt, thầm nghĩ tâm trạng tôi không tốt sao? Vừa hay bên cạnh cánh cửa chính là tấm gương soi, tôi vừa nhìn liền thấy mình mang vẻ mặt thực sự tăm tối.
Chẳng lẽ, thân phận trẻ mồ côi của bọn họ khiến tôi nhớ lại quá khứ của mình sao?
Tôi cười khổ một tiếng: “Cái thời tiết quái quỷ này, bao giờ mới ngừng mưa được chứ.” “Xem ra phải mưa thêm mấy ngày nữa. Chúng ta không thể chờ bão tan được, bão tan thì Liễu Vinh cũng bắt đầu hành động rồi, chúng ta phải đi trước hắn!”
Tôi biết lời ông Cam nói rất có lý, nhưng với thời tiết quái quỷ này, làm sao mà rời đi được? “Để xem lại đã, bây giờ chắc chắn không được, ít nhất cũng phải chờ mưa ngớt một chút.” Tôi nói.
Suốt một ngày, Thốc Tử vẫn không ra ngoài, ngay cả cơm cũng không ăn. Ông Cam rất sợ Thốc Tử, may mà không gặp phải hắn. Sau khi chúng tôi ngủ một giấc tại khách sạn, hôm sau cơn mưa đã ngớt đi một chút.
Có khuyên thế nào ông Cam cũng không chịu ở lại nữa, nhất định phải đội mưa rời khỏi đây. Chúng tôi tới tìm ông chủ khách sạn, mượn một chiếc Wending Hongguang, để nộp tiền đặt cọc, tôi và ông Cam đã đặt tất cả những thứ có thể cọc trên người mình, nhưng nói thế nào ông chủ khách sạn cũng không đồng ý. “Với hai cái điện thoại di động của các người, muốn mượn một chiếc xe thật bất hợp lý quá.” Ông chủ khó xử nói.
Bây giờ tôi rất hối hận chuyện ra vẻ ngầu ngày hôm qua, tôi không nên bảo ông Cam đưa tiền cho hai anh em nhà họ Lộ trước, bây giờ phải làm thế nào mới được đây?
Tôi sốt ruột đi qua đi lại, bỗng nhiên Thốc Tử vươn một bàn tay lên từ phía sau tôi, đưa ba mươi ngàn cho ông chủ. “Đủ chưa?” “Đủ, đủ rồi, đây là chìa khóa xe. Trước đó tôi đã nói rồi, nếu sử dụng không có vấn đề gì, anh đổ dầu cho tôi, nếu có phát sinh chi phí khác liên quan, anh phải bồi thường cho tôi.” “Nhất định!”
Chúng tôi bất chấp cơn mưa to chạy vọt vào bãi đỗ xe, sau khi tôi và ông Cam ngồi xong, tôi đã nhìn thấy gương mặt u ám của Thốc Tử qua gương chiếu hậu. “Mẹ nó chứ!” Tôi hết hồn, trực tiếp mở miệng chửi bậy. Ông Cam cũng không khá hơn tôi, cũng bị Thốc Tử làm cho hoảng sợ. “Anh lên xe từ bao giờ hả?” Tôi hỏi.
Tôi hỏi bởi vì hoàn toàn không hề cảm nhận được anh ta đã lên xe.
Thốc Tử chỉnh lại ngay ngắn chiếc mũ qua cửa kính xe rồi đáp: “Vừa mới.”
Được lắm, đúng là hỏi nhảm nhí.
Tôi cũng không còn gì để nói, chỉ có thể lái xe. Dù sao xe cũng là người ta bỏ tiền ra thế chấp, chúng tôi dù sao cũng không thể không mang theo hắn mà đi, hơn nữa Thốc Tử còn từng cứu tôi một mạng.
Ông Cam bảo tôi đưa bác ấy tới trước cửa công ty, tôi lo cho sự an toàn của bác ấy nhưng ông Cam bảo tôi cứ yên tâm, người bảo vệ của ông đã tới. Bây giờ trong công ty không ai dám tùy tiện động vào bác ấy.
Tuy tôi không tin lắm, nhưng nếu ông Cam đã khăng khăng vậy thì tôi cũng đành để bác ấy xuống xe.
Sau khi ông Cam xuống xe, tôi nhấn thẳng chân ga, nhưng bỗng dưng tôi nhận ra, mẹ nó chứ, Thốc Tử đâu rồi?
Tên này biến mất lúc nào vậy, sao lại giống ma quỷ thế chứ?
Bây giờ tôi không rảnh quan tâm tới chuyện của Thốc Tử, điều tôi quan tâm nhất là Sở Tiêu Tiêu. Tôi bị kìm chân trong khách sạn nhiều ngày như vậy, chắc chắn Sở Tiêu Tiêu cũng bị như thế.
Tôi vội vàng lái xe đến Lệ Đô, vừa định lên tầng thì lễ tân đã nhận ra tôi và gọi lai. “Chủ tịch Trương, bạn gái của anh đã trả phòng rồi, cô ấy có để lại lời nhắn cho anh" “Từ bao giờ, bão lớn như thế, cô ấy đi thế nào?” Tôi cảm thấy không ổn, có chuyện gì mà Sở Tiêu Tiêu lại trả phòng giữa ngày bão lớn như thế? “Người nhà cô ấy tới đón, cô ấy bảo tôi báo với anh, cô ấy về trước xử lý mấy chuyện trong nhà, anh tạm thời đừng đi tìm cô ấy, chờ cô ấy xử lý xong nhất định sẽ tới tim anh, anh không phải vội.”
Sao có thể không vội được chứ?