"Chủ tọa, bị cáo lấy cái cớ là anh hùng làm việc nghĩa nhưng thật ra là lừa gạt không thành nên đánh tôi bị thương. Còn Sở Tiêu Tiêu người mà bị cáo nói là người bị hại bây giờ cũng ngồi ở hàng ghế người làm chứng rồi, cô ấy có thể chứng minh những điều Trương Siêu nói là giả và đây không phải là một vụ anh hùng làm việc nghĩa."
Trần Ngọc Châu hống hách ngồi ở vị trí nguyên cáo, nếu không có nhiều kênh truyền thông ở hiện trường như thế thì anh ta cũng không giả bộ làm bộ dạng bị thương nặng thế đâu mà hẳn sẽ giơ ngón tay giữa tỏ ý khinh thường tôi ngay.
Hắn ta không hề sợ máy ảnh chụp và quay lại được những khoảng khắc hồng hách của hãn vi hãn đã hống hách quen rồi.
Hắn gây chuyên ở thành phố Thông này nhưng bố hắn có thể thu xếp giúp hắn thì hắn còn sợ gì nữa chứ? Pháp luật ư? Thật là nực cười vì ở thành phố Thông này hẳn chính là luật pháp.
Hắn có tiền, hắn muốn Sở Tiêu Tiêu khai như thế nào thì Sở Tiêu Tiệu sẽ khai như thế thôi. Nếu không làm theo lời hắn thì hắn sẽ tạo áp lực với ngân hàng không cho tập đoàn Sở Thị gia hạn khoản vay nữa.
Hắn có quyền, cô hắn là lãnh đạo của bệnh viện nên báo cáo thương tích muốn khai thế nào thì khai thôi. Dượng hắn là phó cục trưởng cục công an thành phố Thông nên hắn muốn bắt ai thì bắt thôi.
Hắn có thế lực, bang Thanh Long là trợ thủ của hắn, ai dám làm trái ý hắn thì sẽ không sống nổi trong thành phố Thông này đâu.
Xã hội đen, thương trường, pháp luật và mọi mặt đều có người nhà họ Trần trong đó.
Ở thành phố Thông hắn chính là trời, hắn chính là đạo lý, hắn chính là vương pháp!
Ai dám chống đối hắn chứ?
Ai dám?
“Thưa chủ tọa, tôi có lời muốn nói. Hôm nay tôi đứng ở đây là để làm chứng cho Trần Ngọc Châu là hoàn toàn bị ép buộc."
Khi Trần Ngọc Châu hung hăng hống hách đến nỗi gần bay lên trời thì Sở Tiêu Tiêu liên đứng dậy bảo camera quay đến cô ấy rồi nhìn về phía tôi bằng đôi mắt đỏ hoe và kiên định nói.
Cả hiên trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Sau đó mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Trần Ngọc Châu vỗ mạnh vào bàn rồi đứng dậy chỉ vào mặt Lâm Phương giận dữ nói: " Cô nói gì thế hả? Cô nói lại lần nữa xem! Mẹ nó..."
Trần Như Hải vội vàng ngăn Trần Ngọc Châu lại không cho hắn nói tiếp nữa.
“Bố, bỏ con ra!"
“Câm miệng!” Sắc mặt Trần Như Hải tái nhợt, bao nhiêu năm kinh nghiệm cho hắn biết lần này e là nguy rồi. Hốc mắt phần tràn đầy tia máu hét nhỏ với đứa con trai cưng vô dụng của mình. Nhiều máy quay ở đây như thế, con đừng làm càn!"
Trần Như Hải bình tĩnh lại rồi nhân cơ hội cả hiện trường đang hỗn loạn liền nháy mắt ra hiệu với chủ tọa bảo hắn nhanh dừng phiên tòa lại.
Chủ tọa đang định tuyên bố dừng phiên tòa thì lúc này vị luật sư mà Hàn Khôn sắp xếp cho tôi mới từ từ đứng dậy.
"Thưa chủ tọa Trương Siêu vốn dĩ là bị vu oan. Nỗi oan của cậu ấy không chỉ là bị Trần Ngọc Châu vu oan mà còn còn vì hệ thống pháp luật công an thành phố Thông bị thao túng mới xuất hiện vụ án oan uổng này. Thưa chủ tọa, thời gian từ khi Trương Siêu bị bắt đến khi ra tòa không đến một tuần lễ, không biết là có thế lực nào đứng phía sau thao túng chuyện này?"
Mặc dù câu này của luật sư phía tôi là nói cho chủ tọa nghe nhưng anh ấy lại đứng trước mặt bao nhiều là kênh truyền thông như vậy nên những lời này chính là nói cho nhân dân cả nước nghe.
Chủ tọa lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vì nếu tuyên bố dừng phiên tòa thì khác gì ông ta chịu sự sắp đặt của nhà họ Trần, nhưng nếu không tuyên bố dừng thì sẽ không khống chế được tình hình hiện tại.
Ông ta nhìn bao nhiều máy quay đang chĩa về phía ông ta và những máy quay đó đều là của các kênh truyền thông trên khắp cả nước, đối với những kênh truyền thông này thì một chủ tọa địa phương nhỏ nhoi như ông ta không thế nào thao túng được.
Những máy quay đó ồ ạt quay về phía ông ta, chỉ cần ông ta nói sai một chữ hay là biểu cảm cứng ngắc quá sẽ bị nhân dân cả nước nhìn thấy ngay.
Người không vì mình thì trời tru đất diệt nên chỉ trong mấy giây ngắn ngủi ông ta đã ra một quyết định.
“Yên lặng! Nhân chứng, mời cô hãy tiếp tục lời khai”.
Trần Như Hải như bị rút hết xương mềm nhũn ngồi xuống ghế nguyên cáo, tay ông ta nắm chặt nắm đấm và biết rằng mình đã rơi vào cạm bẫy của tôi rồi.
Nhưng Trần Ngọc Châu vẫn chưa hiểu, chờ Sở Tiêu Tiêu nói xong hắn kích động nói: " Cô là gái điếm, cô vu oan tôi. Những lời khai đã kí tên chấp thuận mà bây giờ nói thay đổi là thay đổi sao, cô có chứng cứ không?"
Sở Tiêu Tiêu Tiêu nói: " Thưa chủ tọa, tôi không dám không thay đổi lời khai vì nếu không thay đổi thì Trần Ngọc Châu sẽ tìm người đến đánh tôi. Mọi người cũng có thể nhìn thấy vết thương trên mặt tôi mà, đây không phải là do va chạm mà có được”.
Sở Tiêu Tiêu giơ vết thương trên mặt cho chủ tọa và các kênh truyền thông xem, thật ra những vết thương đó là bố cô ta đánh nhưng ai biết được chứ.
Trần Ngọc Châu tức đến nỗi gần hộc máu ra: "Cô nói dối, tôi không hề tìm người động đến cô!"
Luật sư phía tôi nói: “ Thưa chủ tọa, phía tôi cũng nắm được nhiều manh mối chứng minh Trần Ngọc Châu ngụy tạo bằng chứng. Đoạn video này là chứng cứ chứng minh mấy ngày trước nguyên cáo Trần Ngọc Châu đã ép người ủy thác của tôi quỳ xuống trước mặt anh ta. Lúc đó Trần Ngọc Châu còn uy hiếp những người có mặt ở hiện trường và những điều này đều bị camera của bệnh viện ghi hình lại."
Hàn Khôn có thể có được những bằng chứng này một cách dễ dàng vì là một viện trưởng và cũng là bạn cũ của bố tôi và Hàn Khôn nên Triệu Cung Minh giúp việc nhỏ này cũng là đương nhiên.
Luật sư nói tiếp: "Bằng chứng này là bệnh án ca cấp cứu của Trần Ngọc Châu, chúng tôi đã tìm chuyên gia giám định rồi. Trần Ngọc Châu vốn dĩ không hề bị vỡ thận nhưng trong báo cáo thương tích lại nói rằng Trần Ngọc Châu bị vỡ thận, việc này chắc chắn có kẻ đứng sau thao túng."
Chủ tọa ngoài việc gật đầu thì không có gì để nói nữa, bây giờ các kênh truyền thông đã nắm được tài liệu quan trọng rồi nên ai nấy đều rất vui mừng hào hứng.
Luật sư phía tôi lại nói tiếp: "Bằng chứng này là quan hệ thân thích giữa Trần Ngọc Châu và phó cục trưởng cục công an thành phố. Hai người họ rất hay qua lại hơn nữa trước khi Trương Siêu bị bắt thì phó cục trưởng Hứa còn đưa Trần Ngọc Châu đến trại tạm giam gặp người ủy thác của tôi."
Hiện trường lại bắt đầu xôn xao lên.
Trần Ngọc Châu đập bàn hét lên: “Điều này thì chứng minh được gì chứ? Có thể chứng minh tao ngụy tạo bằng chứng sao? Tao cũng có thể nói chuyên gia y học mà mấy người tìm đến là giả và bệnh án đó cũng là giả. Còn nữa mấy người chụp được hình ảnh tao và dượng tao hay qua lại với nhau thì chứng minh được gì chứ? Trương Siêu mày thật thâm độc gian xảo, mẹ mày mày sẽ chết không toàn thây đâu!".
Nếu không có cảnh sát ngăn lại thì hắn đã xông đến bóp chết tôi rồi.
Lúc này, Trần Như Hải rất muốn đánh chết thằng con trai của mình, ông ta vẫn không hiểu tại sao cả đời này ông ta thông minh và thận trọng như thế lại sinh ra một thằng con ngu xuẩn thế chứ!
Những chứng cứ này không cần nói cũng biết nó không thể chứng minh là họ ngụy tạo bằng chứng. Nhưng bây giờ cả nước đang rất quan tâm đến vụ án này và nhiều kênh truyền thông như thế, sức mạnh của dư luận rất ghê gớm, mọi người sẽ nghĩ như thế nào chứ?
Mọi người đều sững người ra, cháu trai của phó của trưởng sẽ bị một tên lưu manh côn đồ ức hiếp và bị đánh đến trọng thương ư?
Báo cáo bệnh án có chữ kí của viện trưởng bệnh viện thành phố mà độ tin cậy không bằng báo cáo có chữ kí của một bác sĩ chủ nhiệm khoa ư?
Nếu chưa làm lớn chuyện này thì cha con nhà họ Trần còn có thể đổi trắng thay đen được.
Nhưng bây giờ nhiều cặp mắt đang nhìn như vậy thì chủ tọa dám che đậy cho họ sao? Ai cũng không dám!
“Đừng nói nữa”, Trần Như Hải nắm lấy tay áo Trần Ngọc Châu rồi nói.
Nhưng Trần Ngọc Châu như phát điên hét lớn về phía tôi: “Trương Siêu, tao nhất định khiến mày phải chết!”
" Bốp!" Trần Như Hải tức đến nỗi phát run, ông ta tát một cái vào mặt Trần Ngọc Châu. Nhưng cái tát này đang phát trực tiếp trên toàn quốc do đó lần này Trần Ngọc Châu thật sự xấu mặt rồi.
Trần Ngọc Châu nhìn chằm chằm tôi còn đang bình tĩnh ngồi ở ghế bị cáo, cái tát này đã làm hắn lí trí hơn một chút. Hắn đột nhiên có một cảm giác không tốt chút nào tất cả mọi chuyên từ lúc bắt đầu là một cái bẫy mà tôi đã đào ra mời hắn nhảy xuống.