*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Phải rồi, bác sĩ Triệu đâu?” Tôi muốn chào Triệu Tử Thâm trước khi đi.
Kết quả là vẻ mặt vị bác sĩ kia lập tức trở nên thương tiếc: "Bác sĩ Triệu đang ở trong ICU rồi, bệnh nhân anh ấy đưa tới bị thương rất nặng, có lẽ không cứu được.”
Tôi lập tức nhớ tới Nhị Cẩu Tử bị khỏi hun đến hôn mê bất tỉnh.
Sở Tiêu Tiêu hỏi: “Sao những người khác đều không vấn đề gì? Tại sao chỉ mình cậu ta bị nặng như vậy?” “Tôi không rõ. Cậu ta hít phải lượng lớn khí độc, có lẽ lúc bị kẹt trong đám cháy đã kêu cứu rất nhiều, đường hô hấp của cậu ta đã bỏng và nhiễm trùng hết rồi, chúng tôi đang dốc sức cứu cậu ấy”
Tôi cảm thấy không đúng lắm, nói: “Lạ thật, lúc tôi cứu bọn họ ra, tất cả mọi người đều bịt miệng, không có bất cứ người nào kêu cứu. Bản thân Triệu Tử Thâm là bác sĩ, chắc chắn cậu ta biết kêu cứu trong đám cháy rất nguy hiểm.”“Nói thì nói vậy, nhưng có thể trong tình huống khẩn cấp có người bị hoảng loạn, không quan tâm tới lời nhắc nhở của bác sĩ Triệu. Haizz, bây giờ bác sĩ Triệu nhất định đang rất đau lòng...
Sở Tiêu Tiêu chán nản nói: “Vậy chắc chắn đó là người anh em của Triệu Tử Thâm, hi vọng cậu ta ở hiền gặp lành” “Tình cảm của hai người bọn họ rất khăng khít. Cậu ấy tên Hoàng Hàn, là bạn trung học của bác sĩ Triệu, hai người họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, haizz...
Tôi sững sờ, cảm thấy có gì đó không on.
Tình cảm giữa hai người họ tốt như vậy, Hoàng Hàn không tới nỗi không tin Triệu Tử Thâm chứ.
Nhưng bây giờ có vướng mắc những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ hy vọng Hoàng Hàn có thể sống sót.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi và Sở TiêuTiêu đi thẳng đến trung tâm mua sắm để giúp Thái Tiểu Băng chọn quà sinh nhật cho Lâm Nguyệt Nhi.
Tôi không thạo mấy chuyện chọn quà này, may mà Sở Tiêu Tiêu đã quen với việc tiêu xài mua sắm. Không thể mua thứ rẻ, sẽ giống như người keo kiệt tiếc tiền, nhưng cũng không thể mua đồ quá đắt, sẽ khiến người ta không dám nhận. Hơn nữa với mấy đồng lương của Thái Tiểu Băng cũng không thể mua được đồ quá đắt.
Cuối cùng Sở Tiêu Tiêu chọn một chiếc vòng pha lê Swarovski, cô ấy mở hộp cho tôi nhìn, thật sự rất lộng lẫy. “Bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi
Thực ra tôi hỏi câu này cũng không phải là sợ trả tiền, mà là lo lắng giá trị món đồ này vượt xa khả năng chi trả của Thái Tiểu Băng, khiến Lâm Nguyệt Nhi liếc mắt liền nhận ra nó không phải do Thái Tiểu Băng mua.
Lúc đó tôi không biết món đồ này có giá hơn một ngàn tệ, nhìn khá cao cấp. Hơnnữa đây cũng là một món đồ hiệu, tôi đã nghĩ nó ít nhất cũng tốn bảy, tám nghìn. Dù sao sau khi có tiền tôi vẫn luôn ở trong quân đội, nào có được tiếp xúc với mấy thứ này?
Ai mà ngờ tôi vừa hỏi, một cánh tay thon dài trắng nõn liền với qua, nhẹ nhàng cầm hộp vòng trên tay Sở Tiêu Tiêu đi.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu đang nói chuyện, cả hai đều bất ngờ, đồng thời nhìn theo hướng cánh tay kia. Chúng tôi liền thấy một cô nhân viên với gương mặt trái xoan, vẻ mặt lạnh lùng đang thả sợi dây chuyền vừa lấy ra ban nãy vào quầy trưng bày. “Sao vậy? Chúng tôi muốn mua sợi dây chuyền này.” Sở Tiêu Tiêu bị cảnh tượng này làm cho hơi sững sờ, điệu bộ của cô nhân viên này rõ ràng là không muốn bán cho chúng tôi. “Ngại quá thưa cô cậu, sợi dây chuyền này của chúng tôi có hơi đắt tiền.”
Sau khi cô ta thốt ra những lời này, tôivà Sở Tiêu Tiêu nhìn nhau một cái, sau đó không nhịn cười nổi. Tôi biết cô ấy đang cười cái gì, cái cảm giác bị tưởng lầm là người nghèo đi mua sắm chúng tôi đã lâu không được trải nghiệm rồi. Không ngờ với gương mặt gây xôn xao bàn tán khắp thành phố Thông, ngoài đường có mười người hết tám người nhận ra tôi là thiếu gia của Tuấn Nhiên này còn có thể xảy ra vở kịch này. “Cô cảm thấy tôi không mua nổi?” Tôi hỏi.
Tôi nói xong liền nhìn lướt qua mác giả, một nghìn hai trăm ngàn, giá tiền này cũng thích hợp để mua cho Lâm Nguyệt Nhi. “Thưa anh, ý tôi không phải như vậy. Chỉ là anh không cần phải hư vinh như thế, nên chờ khi nào anh có nền tảng tài chính nhất định lại tới đây mua nó cũng được.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu nhìn nhau cười, gật đầu, liên tục nói cô ấy nói phải.
Tôi ôm bả vai Sở Tiêu Tiêu nói: “Em à,lúc anh lên năm hai trung học nghe nói có kẻ lắm tiền tới một cửa tiệm xa xỉ mua đồ. Kết quả là bị nhân viên cửa hàng khinh bỉ, cho rằng hắn là kẻ nghèo hèn. Em đoán xem hắn ta sẽ làm gì?”
Sở Tiêu Tiêu cũng cố tình lắc đầu một cách khoa trương nói không biết.
Tôi nói: “Tên ngốc đó mua hết những món đồ trong cửa tiệm này. Em xem, tên này có tiền nhưng thật ngu ngốc, nhân viên cửa tiệm này đã coi thường hắn mà hắn còn mua đồ để họ được ăn hoa hồng tăng hiệu suất. Nếu là anh, anh sẽ không làm như vậy.”
Tôi nói xong, nhân viên cửa hàng khẽ mỉm cười, trên mặt hiện rõ vẻ khinh thường tôi, dường như đang muốn nói: “Không có tiền thì đừng ảo tưởng.” “Thưa anh, tôi chỉ muốn tốt cho anh, hai người không nên hiểu lầm. Hai người không nên mua vì cửa hàng chúng tôi không có chính sách đổi trả, anh không thể đeo hai ngày rồi trả lại được."
Bởi vì chúng tôi nói chuyện quá lớn