**********
Dù sao trong phòng này cũng không còn gì bất thường, đương nhiên có thể để họ lục soát.
Có điều, sẽ tốt hơn nếu tôi có thể ngăn cản chị Phương để dành thêm thời gian cho Thái Tiểu Băng.
Chị Phương đang định dẫn người vào thì tôi dang ngang một tay ra trước và chắn đường của họ.
Tôi cố ý vờ như rất nóng nảy: “Anh Thạch à, chuyện này không liên quan gì đến anh. Làm sao vậy? Coi thường tôi phải không? Cái gì cũng đổ lỗi lên người tôi, bọn chị tự làm mất người, giờ lại vu cho tôi giấu người?”
Chắc hẳn chị Phương đã nhìn thấy bóng giày của Thái Tiểu Băng nên mới kết luận rằng chắc chắn có người trốn trong phòng tôi, thái độ của chị ta đối với tôi cũng không còn tử tế như vừa nãy, rất không khách khí. “Chủ tịch Trương, nếu cậu cây ngây không sợ chết đứng, tại sao cậu không dám để chúng tôi vào lục soát?”“Chị nghĩ tôi là ăn mày trên đường, muốn bắt nạt thế nào thì làm thế nấy, muốn lục soát là lục soát à? Nếu chị không tìm thấy gì thì sao?”
Chị Phương là người lăn lộn ngoài xã hội, tính vốn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giỏi nhất là đối phó trên dưới, nhưng lúc này có lẽ chị ta thấy tôi có thái độ như thế nên càng chắc chắn có người trốn trong phòng, ngay cả diễn cũng không thèm diễn với tôi, chị ta cười khẩy: “Trương Siêu, cậu thật là buồn cười, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì không? Sao cậu không nghĩ xem, nếu tôi tìm thấy người trong phòng cậu, hôm nay cậu làm thế nào để ra ngoài.”
Thạch Thắng nhận thấy lời nói của chị Phương có gì đó không đúng bèn hỏi là có chuyện gì.
Chị Phương cười khẩy: “Ông chủ Thạch, cậu Trương Siêu mà anh dẫn đến này có vấn đề. Cậu ta nói không có ai trong phòng mình, nhưng rõ ràng vừa nãy tôi thấy có người trốn sau khe cửa. Tại sao cậu ta phải giấu người ở đây? Hơn nữatrong phòng cậu ta còn có ba người. Tiểu Kha uống say thì tôi vẫn tin được, nhưng Tiểu Trần và Tiểu Lý cũng uống say á? Họ mới vào căn phòng này được năm phút, năm phút thì sao có thể say?” “Nhân viên của chị uống rượu của tôi, tôi chưa tính sổ với chị mà chị đã cắn ngược lại tôi một phát à? Chị nói đi, nếu trong phòng không có ai thì thế nào?” “Thôi giở trò lại! Vào tìm cho tôi.” Chị Phương đã chắc chắn người đang ở trong phòng tôi, chị ta tức giận hét lên, hai quả cầu thịt ở ngực cũng run rẩy theo.
Có mệnh lệnh của chị Phương, mấy gã bảo vệ đẩy tôi ra và lao thẳng vào phòng.
Tôi rất buồn cười, để khiến chị Phương tin rằng người đang ở chỗ tôi, tôi đã giả vờ ngăn cản mấy lần, không ngờ Thạch Thắng túm lấy áo tôi. “Mẹ nó Trương Siêu, nếu người thật sự do mày che giấu, hôm nay mày hãy tự chọn cho mình một kiểu chết đi. Bố màykhông quan tâm mày là người của Tuấn Nhiên hay Chó Nhiên gì cả. Nếu mày không muốn chết thì bây giờ nên ngoan ngoãn giao người ra đi.”
Tôi cao hơn Thạch Thắng một cái đầu, vì thế khi nhìn hắn cũng là từ trên cao nhìn xuống, tôi cười mỉa: “Anh Thạch, có vẻ như anh đã nói với con điểm đó rất nhiều chuyện quan trọng, sợ cô ta chạy trốn sẽ lật tẩy anh đúng không? Người ta chơi phụ nữ toàn hoạt động cái cây kia, sao miệng anh còn hoạt động tích cực hơn cả nó thế?”
Lời này của tôi khiến Thạch Thắng hoàn toàn tức giận. Hắn đỏ mặt đẩy tôi vào tường, tôi đang định chống cự thì Thạch Thắng đột nhiên ép sát lại, thò tay vào túi áo, một vật cứng lập tức di vào bụng tôi.
Là súng. “CMN mày chán sống rồi đúng không?” Thạch Thắng nghiến răng hỏi.
Hắn dí súng vào bụng tôi, cười dữ tợn và nhìn tôi từ trên xuống dưới.Lúc này, Công Tôn Thanh Phong kéo hắn sang một bên rồi thì thầm gì đó.
Ban đầu Thạch Thắng vẫn chưa phục, nhỏ giọng la hét: “Để bố mày đập chết nó rồi vứt xuống biển, đ** quan tâm nó là Tuấn Nhiên gì cả, thi thể không tìm thấy được đâu.”
Công Tôn Thanh Phong vội vàng nhỏ giọng khuyên vài câu, hầu như đều nói vào tai Thạch Thắng, tôi không nghe rõ, có điều sau khi Thạch Thắng nghe Công Tôn Thanh Phong nói được mấy câu, hắn lầu bầu trong miệng rồi rút tay ra khỏi túi.
Công Tôn Thanh Phong nheo đôi mắt hồ ly và đi về phía tôi. “Xin Chủ tịch Trương hãy thứ lỗi, tính tình của anh Thạch khá nóng. Chuyện ngày hôm nay rất quan trọng nên anh Thạch hơi sốt ruột”
Tôi giả vờ cáu kỉnh, chỉnh lại quần áo rồi lùi vài bước, đưa tay ra hiệu hắn đừng lại gần mình.“Thôi giở trò đi, hôm nay các anh mời tôi đến là để làm gì? Tôi thì muốn làm quen thêm bạn, tiện thể chơi đùa một chút. Nếu không vì nể mặt Thái Tiểu Băng, tôi CMN thèm để ý đến anh à? Không phải chỉ là một con điểm chạy trốn sao, dù Thạch Thắng anh có nói vài câu khi ở trên giường thì thế nào, anh sợ mất mặt hay sao hả?" “Chỉ sợ cô ta điên lên rồi chạy tới đồn cảnh sát nói bậy bạ thôi.” “Thôi đi, các anh giết người cướp của hay cướp giật phóng hỏa à? Ngay cả khi mấy câu nói khùng nói điên ở trên giường bị truyền ra ngoài cũng có gì ghê gớm đâu? Vả lại, đừng nói là sợ cảnh sát, Dạ Lai Hương dám giết cả người mà sợ cảnh sát á? Anh Công Tôn, anh thấy tôi còn trẻ nên muốn lừa gạt tôi phải không? Tôi cũng là người từng trải, ai chẳng biết thế lực của ông chủ Dạ Lai Hương rất cứng, có người trong đồn cảnh sát, không ai có thể đụng đến anh ta."
Thạch Thắng lại bị mấy câu của tôi chọc giận, hắn muốn nhào qua tranh cãivới tôi nhưng bị Công Tôn Thanh Phong ngăn cản. “Nhóc à, nếu lát nữa tìm được người trong phòng của mày, chuyện hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu.”
Tôi định kéo dài thêm một lúc nữa, không biết bên phía Thái Tiểu Băng thế nào.
Nhưng căn phòng dùng để nghỉ ngơi này cũng không rộng, chỉ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, dù có cạy lên từng tấc đất để tìm thì bốn, năm người cũng không mất quá nhiều thời gian.
Khoảng vài phút sau, những người kia đều trở lại, chị Phương hỏi họ thế nào, họ đầy khó xử đáp: "Không tìm thấy ai.” “Làm sao có thể? Rõ ràng tôi đã nhìn thấy có người ở trong phòng cậu ta. Trương Siêu, cậu giấu người đi đâu rồi?” “Tôi có thể giấu đi đâu chứ? Khắp nơi này toàn là người của chị, từ lúc chị nghi ngờ tôi đã cho người canh gác suốtngoài cửa, có ai đi ra hay không thì chị không biết à?”
Chị ta không tin, lại tự đi vào hai căn phòng đó và tìm khắp nơi. Chị ta tỉ mỉ hơn mấy gã bảo vệ, chẳng những tìm trong tủ quần áo, ngay cả gầm giường và nóc tủ quần áo cũng không tha, nhưng không hề có ai cả.
Chắc chắn là không có người rồi, Thái Tiểu Băng đã nhảy ra cửa sổ bỏ chạy.
Nhưng dù tôi có nói với họ là Thái Tiểu Băng chạy bằng cửa sổ, họ cũng sẽ không tin, bởi vì đây là tầng mười ba, bất cẩn một chút là sẽ không còn hài cốt! “Rõ ràng là tôi đã nhìn thấy... Chị Phương luống cuống, nhưng chị ta đã nhìn thấy tận mắt, lúc này không thể không nghi ngờ, lẽ nào thật sự do chị ta hoa mắt2
Thấy không tìm được người, Thạch Thắng hoang mang hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nó, mày nói người đang ở đây, sao bây giờ không tìmthấy?” “Tôi, tôi, chắc là tôi nhìn lầm. "
Bốp! Chị ta vừa dứt lời, bàn tay của Thạch Thắng tát ngay vào mặt chị Phương, mặt chị ta lập tức sưng tướng lên. “Nhìn lầm? Giờ mày nói với tao là nhìn lầm? Mẹ kiếp, tạo tin mày mới lạ. Mày nói người đang ở đây nên bố mày mới đi theo tìm người, bây giờ mày lại nói là người không ở đây, do mày nhìn lầm. Mày coi tao như lợn để đùa bỡn phải không?”
Thạch Thắng túm tóc và đè chị Phương vào tường, chị ta thét lên.