Anh ta vừa gọi anh là gì cơ?”
Cho dù tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn bị cuộc đối thoại của hai người này dọa cho một trận.
“ Chuyện này lát nữa rồi nói đi, anh Mãnh à anh xử lý đám người này đi nhé kẻo lát nữa bọn cảnh sát lại đánh hơi được đấy. Bảo mấy người anh em chúng ta nhận địa bàn này đi. Từ nay về sau phố đen này là địa bàn của bang Hồng Đăng chúng ta rồi!”
Nghe những lời của Triệu Tử Thâm mấy anh em của bang Hồng Đăng như được tiếp thêm sinh khí, họ phấn khởi sung sướng hét lên trong con hẻm nhỏ tối tăm. Trái ngược với tinh thần phấn khởi của bang Hồng Đăng thì người của bang Thanh Long đang ủ rũ thất vọng đặc biệt là Kim Lão Tứ.
Người của bang Thanh Long thương tật rất nặng nề sau đó đám thuộc hạ của Triệu Tử Thâm trực tiếp đưa họ vào bệnh viện. Đúng như anh ta nói là tạo thêm công ăn việc làm cho bệnh viện.
Các anh em, hôm nay mọi người vất vả rồi! Tôi đã đặt phòng ăn ở Tụ Xuân Viên rồi, mọi người đi ăn mừng đi!" Triệu Tử Thâm nói.
" Vâng ạ!"
Đám người này lần lượt đi đến Tụ Xuân Viên, bang chủ của bang Hồng Đăng mời khách lại có lời cho Tu Xuân Viên của tôi rồi.
" Này, người anh em, anh đừng đi chứ.”
Nhân lúc tối lửa tắt đèn tôi định im lặng rời khỏi nhưng Triệu Tử Thâm gọi tôi lại rồi lịch sự cười nói: “ Người anh em à, hôm nay có chuyện vui cùng nhau đi đi, tôi bao."
Tôi ngây người ra một lúc, nói thật lòng tôi thật sự không muốn tham gia vào cuộc vui này. Vốn dĩ là vì tôi đồng ý với Triệu Cung Minh làm vệ sĩ cho Triệu Tử Thâm. Bây giờ thì hay rồi, Triệu Tử Thâm đâu cần bảo vệ chứ, anh ta không đi đánh người ta là may lắm rồi.
Triệu Cung Minh sao có thể không biết con trai mình là đại ca của bọn côn đồ được chứ? Không biết là ông ấy lôi tôi vào đây là có mục đích gì.
" Thôi, quần áo tôi ướt hết rồi, tôi về thay quần áo đã.” Tôi có chút buồn bực nói.
“ Người anh em à, e là tối nay anh không tìm được chỗ mua quần áo ở thành phố Thông đâu, càng không tìm được chỗ nào để ở đâu."
Tôi hỏi: “ Anh biết tôi ư?"
Triệu Tử Thâm nheo đôi mắt đào hoa của anh ta rồi nắm lấy vai tôi nói: “ Bây giờ ở thành phố Thông này ai mà không biết anh chứ? Bang Thanh Long đã ra lệnh rằng bất kì ai cũng không được buôn bán làm ăn với anh, không được giúp anh, nếu không sẽ trở thành kẻ thù của bang Thanh Long bọn chúng.”
Tôi hừ một tiếng: " Đúng là ấu trĩ. Nhưng mà hôm nay tôi chỉ tiện đường đi ngang thôi chứ không phải có ý định giúp anh.
Tôi đã đồng ý với Triệu Cung Minh là sẽ không nói chuyện âm thầm bảo vệ cho Triệu Tử Thâm biết.
"Dù nói thế nào anh cũng đã giúp tôi, hơn nữa kẻ thù của bang Thanh Long chính là bạn của tôi.” Triệu Tử Thâm mỉm cười rồi giơ một cánh tay ra nói với tôi, “ Tôi tên là Triệu Tử Thâm, là bang chủ của bang Hồng Đăng.”
Tôi nhìn cánh tay đó rồi nghĩ một lát, sau đó dùng lực nắm thật mạnh.
" Anh đã biết tôi là ai rồi, tôi là Trương Siêu. Trùng hợp quá, tôi cũng giống như anh. Kẻ thù của nhà họ Trần chính là bạn tôi."
Tôi không hề muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa bang Thanh Long và bang Hồng Đăng vì việc xã hội đen tranh giành địa bàn vốn dĩ không phải là việc hay ho gì. Tôi từng là một người quân nhân quang vinh nên tôi càng không thể về phe bọn xã hội đen được. Vậy nên tôi mới tỏ rõ thái độ rằng tôi không có ý định gì với bang Thanh Long mà điều tôi muốn làm chính là nhổ tận gốc nhà họ Trần.
Hân hạnh.” Triệu Tử Thâm cũng dùng lực nắm chặt tay tôi rồi vỗ vai tôi chân thành nói: “ Đi nào người anh em, bữa tiệc chúc mừng tối nay anh phải có mặt đấy!”
Đã nói đến nước này mà còn từ chối thì không ra gì hơn nữa Triệu Tử Thâm nói đúng, tối nay tôi không ở với người bang Hồng Đăng thì cũng không có chỗ ở nữa.
Anh Siêu, chúng ta đi mua hai bộ quần áo sạch sẽ trước đã. Anh xem kìa, vì giúp đỡ tôi mà anh ướt hết rồi” Triệu Tử Thâm nhìn có vẻ như là đang hỏi ý kiến của tôi nhưng đầu xe đã rẽ về phía trung tâm mua sắm rồi.
Anh ấy bảo tôi và anh chàng râu quai nón A Mãnh xuống xe còn anh ấy ở trên xe chờ chúng tôi.
" Ngày mai còn có một ca phẫu thuật, tôi phải tranh thủ chợp mắt một chút.”
Tôi không biết nói gì thêm, thật sự không nhìn ra tên này có vẻ gì là đại ca của bang Hồng Đăng và đến bây giờ tôi còn có chút không dám tin.
Hai tên đàn ông đi dạo phố thật sự không có gì để lề mề, chúng tôi tìm một cửa hàng bán đồ nam sau đó tôi đi vào còn A Mãnh đứng ngoài cửa chơi game chờ tôi.
Khoan đã...”
Tôi vừa cầm một bộ quần áo ướm thử lên người thì đột nhiên một bàn tay thon thả từ phía sau vươn đến cướp lấy bộ quần áo trên tay tôi.
Tôi giật mình quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang rướn đầu lên quan sát tôi.
“ Bộ này không bán cho anh được, anh, anh đi tiệm khác xem đi.”
Tôi ngây người ra một lúc, sao tôi có thể quên mất chuyện này chứ. Bang Thanh Long đã ra lệnh cả thành phố Thông không ai được bán hàng cho tôi rồi mà.
Tôi cũng không muốn làm khó cô gái này nên đang định đi khỏi nhưng cả người tôi ướt hết quần áo dính chặt vào người nên rất khó chịu bèn hỏi cô gái xem có thể cho tôi mượn khăn lau một chút không.
“ Việc này...được thôi, anh chờ chút.” Cô ấy bắn khoăn một lúc rồi đi vào nhà kho phía sau.
Cô ấy vừa đi vào thì liền có người ra đuổi.
“ Chờ gì mà chờ, chờ gì mà chờ hả? Bảo mày đuổi hắn ra ngoài mà, mẹ mày bảo hắn chờ gì mà chờ hả?” Một người phụ nữ béo ú ít nhất cũng tầm một trăm cân hung hăng hống hách chỉ vào mặt cô gái kia rồi vừa chửi vừa vén rèm đi ra ngoài.
“ Không lấy thì thôi, không cần làm khó cô ấy.” Tôi không thể đứng nhìn được nữa chỉ đành bước lên chặn giữa hai người họ.
Một người phụ nữ với đôi mắt nhỏ lập tức nhìn chằm chằm tôi sau đó ra sức nhổ một bãi nước miếng, nước miếng như nhổ ngập mặt tôi.
Proitứco Bỏ ửng Tôi tức đến nỗi mặt đỏ ửng lên, người phụ nữ này bị điên hả! Không cho tôi mua thì tôi không mua còn chưa được sao?
“ Mày có cút không? Đứng ở cửa hàng nhà tao làm gì? Mày không biết xấu hổ hå?"
Tôi nắm chặt nắm đấm trong tay hận không thể đấm một đấm lên khuôn mặt kinh tởm của bà ta. Nhưng người phụ nữ này không những không sợ mà ngược lại còn chống nạnh hếch mặt lên với tôi rồi khiêu khích: " Đánh đi! Mày dám đánh tao sẽ bảo cảnh sát tổng mày vào tù. Không dám chứ gì! Mày có thấy mình để tiện không hả? Mày đắc tội với nhà họ Trần đấy, nhà họ đã ra lệnh thì cả thành phố Thông này không ai dám buôn bán làm ăn với mày đâu. Mày tưởng mày giống như con gián lừa dối là qua được sao? Tao khinh! Đừng có không biết tự lượng sức mình như thế, mày nghĩ mày có thể đối phó được với nhà họ Trần sao? Loại người như mày còn không bằng con chuột cống mà còn muốn mua quần áo của nhà tao sao, tao nghĩ mày nên mua quần lót đội đầu lên đầu để che mặt mày lại thì hợp lý hơn!”
Người phụ nữ này nói như súng liên thanh khiến tôi không thể nào xen ngang vào được, trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm như ăn phải phân chó.
Tôi nắm chặt nắm đấm, dùng hết tinh thần của mình mới kiềm chế nổi cảm xúc để không đấm một cú vào mặt bà ta.
Trong lòng tôi thầm nghĩ rằng đây là phụ nữ, có béo có xấu đến mức nào cũng là phụ nữ mà nắm đấm của quân nhân không thể nhắm vào phụ nữ được.
Bà đến thời kì mãn kinh rồi à, ăn phải thuốc nổ à?” Tôi tức giận mắt lên nói một câu sau đó đi ra khỏi cửa tiệm. ai
Mày! Mày cút đi!” Người phụ nữ kia đuổi theo tôi rồi chửi.
A Mãnh ngẩn mặt lên nhìn thấy mặt tôi hằm hằm bực tức bèn hỏi tôi xem có chuyện gì.
Người phụ nữ kia đã đuổi theo đến nơi rồi chỉ vào tôi chửi rủa, tôi không muốn đấu võ mồm với phụ nữ nên bèn nói với A Mãnh: “ Chúng ta đi thôi."
Tôi bực mình bỏ đi, A Mãnh liền đuổi theo tôi hỏi: “ Có chuyện gì thế? Đại ca bảo em đưa anh đi mua quần áo mà anh không mua được, em ăn nói thế nào với đại ca đây?”
Tôi thở dài một hơi rồi nói: “ Người anh em, không cần đâu, e là cả thành phố Thông này không ai dám bán quần áo
cho tôi đâu."Bây giờ tôi mới chính thức hiểu được sự căm ghét của cha con nhà họ Trần, đúng là quá ghê tởm. Khiến tôi không mua được quần áo và không có chỗ ở, tuy không đến nỗi ép chết tôi nhưng mà quá ghê tởm.
" Chủ cửa hàng kia gặp tôi giống như ăn phải thuốc nổ vậy, chửi tôi một tràng. Thôi kệ đi, tôi cũng không muốn đi vào cửa hàng nào mà ăn chửi nữa đâu nếu không chắc tôi không kiềm chế nổi mà đánh phụ nữ mất. Đi thôi."