Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Chủ tịch Trương, Tiểu Lý và Tiểu Trần đâu rồi? Hồi nãy tôi thấy họ vào phòng của anh, sao vẫn chưa ra?"
Chị Phương bắt chuyện với tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn vào trong phòng, cũng may Thái Tiểu Băng nhanh nhẹn, lập tức nhảy lên nóc tủ rượu, hai tay chống vào tường để không bị ngã xuống, vì vậy chị Phương không nhìn thấy cậu ta. “Tiểu Lý và Tiểu Trần đâu rồi?” “Là hai người bảo vệ đứng ngoài cửa ban nãy... À không, người phục vụ. Sao họ vào mà không ra ngoài, họ có làm phiền Chủ tịch Trương không?”
CMN thật xui xẻo, lại để chị Phương nhìn thấy tôi bảo hai tên bảo vệ vào phòng! Hai người họ vốn không phải nhân viên phục vụ, nhiệm vụ chính của họ là lục soát phòng, họ vào một lúc rồi mà vẫn chưa ra ngoài, tất nhiên chị Phương sẽ nghi ngờ. “Hai người họ vừa vào đã uống rượu, mà tửu lượng thì không tốt, chị nhìn đi, đang nằm trên giường kìa. Chị hỏi tôi cóthấy phiền hay không, chị tự nhìn là biết.”
Tất nhiên là chị Phương không tin, chị ta bước vào trong phòng, tôi vội vàng nháy mắt ra hiệu với Thái Tiểu Băng bảo cậu ta nhanh chóng rời đi.
Ai ngờ Thái Tiểu Băng vừa từ trần nhà nhảy xuống, chị Phương đột nhiên xoay người lại làm cậu ta sợ tới mức phải trốn sau cánh cửa.
Vị trí này còn nguy hiểm hơn nóc tủ rượu, chị Phương chỉ cần đóng cửa lại là sẽ thấy Thái Tiểu Băng ngay, đến lúc đó toàn thân tôi có mọc đầy miệng cũng không giải thích rõ ràng được. “Họ mới vào chưa tới năm phút thì sao có thể uống đến mức đó?"
Chị Phương đã nghi ngờ tôi, bèn hỏi.
Thấy chị ta càng lúc càng lại gần cửa, lòng tôi bồn chồn khôn nguôi, tôi cố giữ bình tĩnh: “Làm sao tôi biết được, tôi phải hỏi bọn chị mới đúng, bây giờ thành ra thế, tôi không còn chút hứngthú nào cả.”
Mặc dù rất nghi ngờ tôi, chị Phương vẫn cười đáp: “Anh đừng nóng giận, tôi sẽ sắp xếp người khác đến hầu hạ anh.”
Chị ta đi loanh quanh rồi nghi ngờ nhìn khắp phòng, có lẽ không phát hiện ra gì nên đành thôi.
Bỗng nhiên, khi chị Phương chuẩn bị rời đi, ánh mắt chị ta lập tức dừng lại ngay cửa.
Tôi nhìn theo tầm mắt của chị ta, vì chân cửa của khách sạn này rất cao, từ góc độ này có thể nhìn thấy cái bóng mũi giày của Thái Tiểu Băng, mặc dù không thể nhìn thấy ai đang ở bên trong, nhưng chắc chắn có thể thấy có người đang trốn bên trong.
Mẹ kiếp! Lần này lòi rồi.
Tôi quyết tâm siết tay thành đấm, thầm nghĩ cứ đánh ngất chị Phương là được rồi, bước qua khỏi cửa này trước đã, còn làm sao để dọn dẹp tàn cuộc thì mai hẳn nghĩ cách.Không ngờ chị Phương đột nhiên đưa tay dụi mắt. “Ông chủ Trương, hình như có thứ gì đó rơi vào mắt tôi, anh xem giúp tôi với.”
Chị ta ngẩng mặt lên cho tôi xem, hai mắt chị ta quả thật đỏ ngầu, chị ta tự mình xoa đi xoa lại mới đỡ hơn chút. “Ông chủ Trương, thật ngại quá, tôi sẽ xử lý nghiêm túc hai nhân viên này. Anh nghỉ ngơi trước một lát, sau đó tôi sẽ đền bù làm anh hài lòng. Giờ phải phiền anh nghỉ ngơi ở đây một lúc, anh cũng biết chúng tôi bây giờ hơi bận, đang bận tìm người đấy, sợ không được chu đáo.
Chỉ dựa vào vẻ mặt thì tôi thực sự không nhìn ra chị ta có thấy được Thái Tiểu Băng hay không, cũng tạm thời không biết có nên đánh ngất chị ta không.
Chị Phương chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng một khi ra tay với chị ta, thân phận của tôi và Thái Tiểu Băng sẽ nhanh chóng bị phơi bày. Dù Thạch Thắng không dám trả thù chúng tôi, hắn cũng sẽ cắt đứtquan hệ hoàn toàn với chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn tiếp tục theo vụ án buôn lậu súng sẽ rất khó.
Tôi quyết định đánh cược một lần, đổi ý định gật đầu với chị Phương: “Vậy thì chị nhanh lên, tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi nồng nặc mùi rượu này nữa.
Tôi nhìn chị Phương đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại và lặng lẽ khóa trái.
Thái Tiểu Băng vẫn chưa dám nói chuyện vì sợ có người nghe trộm ngoài cửa, cậu ta đứng dựa vào tường, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
Hai chúng tôi nín thở nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, chị Phương đứng bên ngoài cũng không nhúc nhích, có vẻ như là đang nghe động tĩnh trong phòng.
Sau hai phút, có lẽ chị Phương không nghe thấy điều gì bất thường, lúc này chị ta mới rời đi, tôi lập tức nói với Thái Tiểu Băng: “Chị ta đã nghi ngờ chúng ta rồi, cậu mau đi đi, chắc chị ta sẽ dẫn người đến nhanh thôi. Phía sau có một cánh cửa sổ, bên trái nó là nhà vệ sinh nam,chúng ta chia nhau ra hành động, cậu đi tìm Xảo Xảo trước, tôi sẽ giữ chân chị Phương.”
Hai chúng tôi đã hợp tác với nhau mấy chục lần, cũng đã quá quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, lúc này không cần quá nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt là Thái Tiểu Băng có thể hiểu được ý của tôi.
Mặc dù chỗ này là tầng mười ba, rất nguy hiểm, nhưng nó cũng chỉ là một bữa ăn sáng đối với lính đặc chủng. Thái Tiểu Băng không nhiều lời mà đẩy cửa sổ ra ngoài ngay, ngoài cửa sổ lầu cao muốn trượng, gió lạnh thổi khiến ba người nằm trên giường co rúm lại.
Dưới chân Thái Tiểu Băng không có thứ gì để giẫm lên, cậu ta chỉ có thể vận hai tay vào bệ cửa sổ, trông cực kỳ nguy hiểm, bất cẩn một chút là có thể rơi xuống ngay. Cậu ta như một chiếc lá lay động theo chiều gió. Đột nhiên, cậu ta thả lỏng tay, cả người nghiêng về phía trước và nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa khớp nắm lấy bệ cửa sổ ở bên cạnh, sau đó đứng lên, vươn tay câu lấy cánh cửasổ và kéo nhẹ một phát, cuối cùng chui vào bên trong. Cả quá trình rất nhanh, khoảng chưa đầy hai giây, Thái Tiểu Băng thò đầu ra khỏi cửa sổ nhà vệ sinh bên cạnh và giơ ngón tay cái lên với tôi.
Việc này nhìn thì rất nguy hiểm, nhưng thực ra chúng tôi đã luyện tập vô số lần vào lúc huấn huyện bình thường, đối với chúng tôi nó chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Ngay sau khi Thái Tiểu Băng rời khỏi đây, tiếng gõ cửa lại vang lên, quả nhiên là chị Phương, chị ta còn dẫn theo bốn, năm người, ngay cả Thạch Thắng cũng đi theo sau lưng chị ta. “Có chuyện gì vậy chị Phương, đây là thứ chị muốn đưa cho tôi à?”
Chị Phương cũng chẳng khách khí: “Chủ tịch Trương, tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề. Anh cũng biết Xảo Xảo chạy trốn, định vị cho thấy cô ta còn ở trong tòa nhà. Bây giờ đã lục soát cả tầng lầu, chỉ còn lại một mình phòng anh.”
Tôi không ngờ chị ta sẽ thắng thừngnhư vậy, điều này có nghĩa là không hề nể mặt tôi. “Ha ha, nói vậy là vừa nãy không phải chị đến để xin lỗi, mà là để xem phòng tôi có giấu ai không ư? Tôi có quen cô Xảo Xảo đó không? Người của các chị bỏ chạy, trốn ở đâu thì có liên quan gì tới tôi? Thái độ của chị là nghĩ tôi đang giấu cô ta?”
Thạch Thắng đã quen lẫn lộn trong giang hồ, bèn đứng ra giải hòa. “Cậu Trương đừng hiểu lầm, Phương Phương chắc chắn không có ý đó. Cô Xảo Xảo này thực sự rất quan trọng, Dạ Lai Hương không thể không bắt cô ta lại. Cậu hiểu cho, nếu cô ta chạy thật, chính cô ta không được lợi mà còn làm liên lụy Phương Phương. Lỡ như cô ta báo cảnh sát, ngay cả những người tiêu dùng vô tội như chúng ta cũng không gánh nổi đâu, cậu nói thử xem tôi có oan không? Do Phương Phương sốt ruột mà thôi, cậu hãy để cô ấy lục soát phòng đi.”