*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Trong sòng bạc, những người như Lâm Khang được gọi là con cá, để họ tháng mấy vẫn gọi là thả mồi. Nói trắng ra là để họ tháng trước vài ván, trở nên nghiện cờ bạc, sau đó làm họ một vấn thua tất
Tôi nhìn Lâm Khang và Trần Như Hải từ Xã. Đúng như dự đoán, giải đấu mới bắt đầu chưa tới nửa tiếng, Lâm Khang đã thua sạch sành sanh, thua năm nghìn mà tôi đưa cho cậu ta thi chưa nói, ngay cả tấm séc hai trăm nghìn Trần Như Hải cho cậu ta cũng thua mất “Mau, đi đối cho tôi ít chip, hết CMN tiên rồi." “Cậu đã thua hết hai trăm nghìn giờ mới qua một tiếng. Lấy thua ít làm tháng đ
Vừa nghe thấy chữ "thua”, Lâm Khang lập tức nổi giận túm lấy cổ áo Trần Như Hải, một lão giả gầy nh như Trần
Như Hải sao có thể là đối thủ của anh chảng to khỏe này? Ông ta bị Lâm Khang đè lên bàn, người phụ nữ ngôi cùng bàn hét lên gây ra xôn xao không hề nhỏ. "Bố mày thua bao nhiêu cần ông nói à? Ông đi lấy tiền cho tôi là được rồi."
Dù có tiền thì Trần Như Hải cũng không chịu nổi cách tiêu tiền như nước này. Hơn nữa, Lâm Khang rõ ràng là một cái động không đáy, kỹ thuật đánh bạc quá tệ, không hề có khả năng tháng. "Vậy nếu cậu vẫn thua thì phải làm sao? Chẳng lẽ thua bao nhiêu cậu cũng mặc kệ, chỉ muốn tiếp tục ném tiền vào đó à?"
Lâm Khang giận đỏ mặt, cậu ta liều mạng cầm lấy một lá bài nhét vào miệng Trần Như Hải, giờ đây cậu ta đã thua mất lý trí, sợ nhất là nghe thấy mấy lời như thua.
Mấy gã bảo vệ lao tới kéo Lâm Kháng rời đi, Lâm Khang vội vàng nói với Trần Như Hải nhân lúc trước khi bị lôi ra "Bảo sao hôm nay xui tới vậy, thì ra là do ông cứ lải nhải miết từ 'thua bên tại tôi. Bố mày cảnh cáo ông nhé, hôm nay tôi thua đều do ông cả, nếu không chúng ta lấy mạng của con trai ông để cược đi
Trong mắt Trần Như Hải lập tức thoảng qua hoảng sợ, bởi vì Trần Ngọc Châu là điểm yếu của ông ta.
Trần Như Hải lại chịu thua một lần nữa. "Được rồi, tôi sẽ đưa. Nhưng không có đủ séc, chỉ còn một tờ cuối cùng. Nếu cậu vẫn thua thì tôi cũng bỏ tay."
Lâm Khang tất tháng vào mặt Trần Như Hải: “CMN ông thử nói chữ thua thêm lần nữa xem
Cái tát này rất kêu, Lâm Khang không nương tay chút nào. Một lão già chứng tuổi này như Trần Như Hải làm sao chịu nổi, mặt ông ta lập tức sưng lên khỏe miệng ứa máu.
Ông chủ Hạ vội vàng tách đảm động ra và hỏi bảo vệ chuyện gì đang xảy ra?
Trần Như Hải đáp: “Không có chuyện gì, cậu Hạ lo làm việc của mình đi.
Lâm Khang liếc nhìn ông chủ Hạ và đảm bảo vệ, sau đó khịt mũi chỉ vào Trần Như Hải. Tốt nhất là ông nên hy vọng tôi thắng được văn này. Ba triệu, tôi đặt tất."
Ngay cả ông chủ Hạ cũng hít mạnh một hơi, ba triệu không phải con số nhỏ, với kỹ thuật đánh bài của Lâm Khang thì coi như là cho không.
Mặt Trần Như Hải xám như tro tàn, ông ta viết séc rồi đưa cho người phục vụ đi đối chíp, chẳng bao lâu sau chip được đưa đến, ván bài lại bắt đầu. “Lớn, lớn, lớn! Lớn cho tôi! "Ba điểm, nhỏ.”
Lâm Khang ngã dập mỏng xuống đất, Trần Như Hải như đã đoán trước được số tiền này sẽ có đi không có về nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt. “Không thể nào, tôi không tin, sao có thể vậy được!"
Lâm Khang định nhào tới định giật lấy xúc xác nhưng bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại, ông chủ Hạ nói: "Cậu Lâm à, cậu không còn chip, về lý thì cậu phải rời khỏi giải đấu, bên ngoài có tiệc buffet, cậu ra đó ăn chút gì đi."
Lâm Khang như bị điện, hai mắt đỏ ngầu, quát to “Ai nói tôi thua? Tôi vẫn chua het." "Cậu lấy gì để cược? Cậu đã không còn chip nữa. Ông chủ Hạ hỏi.
Lâm Khang đáp: "Tôi còn, mẹ nó tôi lấy một tay đặt cửa đấy, tôi không tin, tôi rất may mắn, hôm nay tôi chac chan sẽ tháng.
Ông chủ Hạ và các nhân viên bảo vệ phía sau nhìn nhau, những người còn lại đều sợ hãi trước sự điên cuồng của Lâm Khang, bài bạc và cược mạng là hai chuyện khác nhau, nhưng ông chủ Hạ rất bình tĩnh, người mở sòng bạc như ông ta sao có thể chưa từng thấy được bằng máu chứ? “Tôi không cần mạng của cậu, tôi là người làm ăn, không phải bọn giết người. Nội tạng trong cơ thể cậu đổi ra tiền được khoảng tám trăm nghìn, nhưng những nội tạng khác chỉ bán được khi chúng khớp nhau. Cậu có thể thảo một cặp giác mạc để cược." Ông chủ Hạ nói rất bình tĩnh.
Có lẽ vì đây là vùng biển quốc tế năm ngoài vòng pháp luật, ông ta không hề cảm thấy có gánh nặng khi nói những lời này. ở đây điện thoại không có tín hiệu, mọi sự yên ắng phải trốn trong bóng tối ở thành phố Thông giờ đây đều có thể hiện rõ ra ngoài ánh sáng.
Những lời này khiến Lâm Khang sợ tè ra quần, cậu ta bằng tinh táo hơn. “Có cược không? Nếu cược thì tôi sẽ cho người chuẩn bị hợp đồng quyền tặng. Nếu không, chủ em hãy ra ngoài ăn buffet đi. Cảnh đêm của vùng biển quốc tế khá đẹp, có thể nhìn thấy sinh vật phù du phát sáng đấy."
Làm Khang siết tay thành đám: “Tôi CƯỚC.
Người ta nói rằng nghiện cờ bạc là chết người, xem ra là thật
Mọi người đều hoảng sợ vi dáng vẻ cược không cần mạng của Lâm Khang, tất cả đều im lặng. Tôi chợt hiểu tại sao Lâm Khang lại nợ nhiều tiền như vậy, tại sao Lâm Phương lại trở nên như thế vì tra no.
Ông chủ Hạ không ngạc nhiên: "Được thôi, Tiểu Bạch, đi lấy hợp đồng cho cậu ta." "Đợi đã, tôi không cược bản thân mình, tôi cược ông ta."
Lâm Khang chỉ vào Trần Như Hải, Trần Như Hải kinh ngạc đến mức không khép được miệng, chỉ đứng ngày ra đó. "Lão già, kỷ tên đi. Ông đừng nói nhảm với tôi, giữa đòi mắt và con trai, ông cần cái nào?
Vốn dĩ chỉ là trả tiền, mặc dù hơi nhức nhối nhưng Trần Như Hải vẫn chấp nhận được, dù sao tiền mất thì có thể kiểm lại, bây giờ thì khác, giờ là quyền tăng giác mạc, một khi đồng ý sẽ bị mù vĩnh viên.
Đời này Trần Như Hải kêu mưa gọi gió ở thành phố Thông, cũng được coi là nhân tài kiệt xuất, ông ta làm thế nào cũng không ngờ mình sẽ thua trong tay thắng nhóc con này. Ông ta cầm hợp đồng, đứng một hồi vẫn chưa hoàn hồn lại. “Ngây người làm gì, mau kỷ đi, đừng có chọc tôi giận!”
Mấy chục người, mấy chục con mắt im lặng nhìn chăm chăm vào Trần Như Hải