*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi t*ruyện tại Truyện88.vip
Tôi thực sự cảm thấy rất bứt rứt, mặt tôi chắc chắn cũng khó coi, có ai gặp kẻ thù giết bổ mà vẫn có thể cười đùa cợt nhả chứ?
Nhưng nổi giận với một ông già cũng không đáng, vả lại với sức mạnh từ tay của ông già này vừa nãy, tôi cũng không đánh lại ông ta, ĐM.
Tôi nói: "Tôi và người này có thù hận chồng chất, tôi không thể để ông ta đi, có lẽ hôm nay là cơ hội duy nhất tôi biết được chân tướng
Ông Mạc hỏi: “Chân tướng như thế nào? Mắt thấy là chân tướng, tai nghe cũng là chân tướng. Này chàng trai, cậu phải giữ bình tĩnh, chuyện xảy ra cách đây hơn chục năm, hơn chục năm rồi vẫn chưa có kết luận, bây giờ cậu điều tra bằng cách nào?”
“Làm sao ông biết chuyện này?"
Ông ta biết tôi, hơn nữa là biết rất rõ, thậm chí ông ta có thể biết toàn bộ sự việc.
Ông Mạc lấy ra một cây đàn nhị từ đầu đó, ôm nó vào tay rồi kéo một nhịp.
"Xem quẻ đoán mệnh bói toán cũng không bằng nhân gian thường tình (1)
(1) Ý của câu này là “vận mệnh của con người không thể
nằm trong tay người đó.
Ông già này kéo một đoạn đàn nhị cực kỳ hợp cảnh, thể lương cổ xưa, rất có vẻ xơ xác tiêu điều. Nếu tôi không nghe ra là âm thanh hiệu ứng của Vương Giả Vinh Diệu (2) thì nó cũng khá nghệ thuật.
(2) Vương Giả Vinh Diệu: một tựa game của Trung Quốc. Ông ta vừa cười vừa nói: “Lão phu có thể đọc suy nghĩ
của người khác
Tôi nịnh nọt: “Ông bác à, ông biết gì đúng không, nói với tôi chút đi.”
Ông già này lại kéo đàn nhị, nhưng lúc này hiện trường đã trở nên yên tĩnh, vòng thi bốn lấy hai cũng sắp bắt đâu.
Tôi không thể đảm bảo ông già này nói thật hay giả, nhưng dù nó là thật hay giả thì cũng có thể được coi là một trong những manh mối. Tôi đã nghe rất nhiều lời chứng, dù thật hay giả, tôi cũng có thể khâu ghép những manh mối vặt vãnh này thành chân tướng sơ lược.
Nhưng ông lão lại ra dấu tay im lặng, ngầm bảo tôi nhỏ giọng một chút, đừng nói chuyện.
“Hôm nay là ngày nhân tài tụ họp, quần hùng tranh đấu nhưng cậu chỉ quan tâm đến vụ án cũ hai mươi năm trước. Chàng trai à, mắt nhìn của cậu không ổn rồi."
Tôi thầm mắng trong lòng, một đám nghiện cờ bạc tụ lại đánh bạc thì tính là nhân tài tụ họp gì chứ?
Ông Mạc không cho tôi đi lung tung, bắt tôi phải ngồi yên cạnh ông ta. Tôi cũng không muốn đánh nhau với một ông già ngay trước mặt nhiều người như thế. Tôi không đánh lại ông ta thì còn được, nếu tôi thật sự đánh thắng ông ta thì sẽ thành tôi đánh người già.
Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung ngồi ở hai bàn khác nhau, tình hình của ván bài được phát trực tiếp trên bốn màn hình lớn, họ đang chơi bài Texas Hold'em, điều này khiến tôi rất bất ngờ.
Camera được lập cố định ở bên trái phía trên của mỗi bàn, có thể quay được tình hình trên bàn và mặt của một số khán giả.
Càng xem càng thấy sai sai, bởi vì tôi nhìn thấy Khương
Vân Thanh trước.
Vậy cũng thôi đi, sau đó tôi còn thấy Thốc Tử, sao cậu ta cũng ở đây?
Sau đó nữa tôi còn nhìn thấy Liễu Vinh, phía sau ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie, người nọ gần như giống hệt Nguyệt Mãn Cung.
"Tại sao họ lại đến đây?”
“Hội anh hùng, anh hùng hội tụ, người giỏi người tài tranh đấu. Ông Mạc vẫn kéo đàn nhị, đột nhiên giọng điệu trở nên vô cùng trịnh trọng: "Theo cách nói của giới trẻ các cậu, đây chính là một bữa party lớn của giang ho."
Thốc Tử thuộc phải Vân Nhai. Phái Vân Nhai là gì thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn cậu ta không phải lưu manh đường phố, coi như là người có máu mặt trong giang hồ.
Anh em nhà họ Nguyệt càng hơn thế nữa. Ông Cam từng nói với tôi, bên cạnh Liễu Vinh có một thiếu niên họ Nguyệt, thân thủ rất tuyệt, là thế hệ sau của một chính phải nổi tiếng trên giang hồ.
Cả ông Mạc kỳ lạ này nữa, tôi vẫn chưa rõ cây đàn nhị của ông ta là vũ khí gì, cực kỳ thần bí, nhìn như người bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.
Đây chỉ là những người tôi biết, còn rất nhiều người lạ mặt khác. Cuộc thi hôm nay gọi là giải đấu Thần Bài, nhưng nó giống một bữa party lớn của người trong giang hồ như ông Mạc đã nói hơn. Đám người này tụ lại đây để làm gì, đừng nói là đều muốn lấy bức tranh của mẹ tôi đấy?
Tôi nghĩ ông chủ Hạ ngay từ đầu đã muốn dùng bức tranh này để dụ tất cả họ đến đây, không vì mục đích nào khác ngoài giải đấu Thần Bài của ông ta.
“Oắt con nhà họ Nguyệt, đệ tử phải Vân Nhai, đây chỉ là những người cậu biết. Tên mập nhìn như đang ngủ say kia họ Quan, cậu thử hỏi người khác xem Quan Lãng là ai. Cô bé buộc hai bím tóc đuôi ngựa kia nhìn như chưa tốt nghiệp tiểu học thôi, chứ cậu phân thân thành hai cũng không phải đối thủ của người ta, đó là người thừa kế Huyền Nữ Kinh của nhà họ Tiền. Và cả người nhuộm tóc vàng, người đang gặm đùi gà kia nữa. Trong số chín thế gia vọng tộc trong giang hồ đã có sáu nhà đến đây, cậu không nghĩ xem là tại sao à?" “Vì Núi Vô Tưởng." Tôi trợn tròn mắt đáp
"Đúng mà cũng không đúng.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện phiếm, có hai bàn trong số bốn bàn đánh bài đã chiến thắng, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung.
Cuộc thi bước vào giai đoạn gay cấn, trận cuối cùng sẽ quyết định thắng thua. Mặc dù đã nói là sau khi định ra Thần Bài, chỉ cần ai vào được vòng chung kết đều có thể khiêu chiến Thần Bài bất cứ lúc nào, ai có thể thắng Thần Bài trước khi thuyền cập bến là sẽ lấy được Núi Vô Tưởng, nhưng tất cả những người có mặt tại đây đều biết rất rõ, một khi bức tranh này rơi vào tay Nguyệt Mãn Cung hoặc Khương Minh thì tuyệt đối không có khả năng đoạt lại nó.
Như thường lệ, ông chủ Hạ nói vài câu để làm nóng hiện trường và khuấy động bầu không khí, những người vây xem đều là những khách du lịch không biết rõ tình hình. Lúc này, những người đến đây vì Núi Vô Tưởng đều nhìn chăm chăm vào bức tranh đó.
Ông Mạc bỗng lên tiếng: "Cậu có muốn chơi với tôi không? Cược xem ván này ai thắng ai thua?”
"Không cược." Tôi trả lời rất dứt khoát: “Ông bác à, cây đàn nhị này là thứ đáng tiền nhất trên người ông, có được giảm giá ngày lễ Độc thân thì cũng chỉ tặng ba với giá một trăm, miễn phí vận chuyển, ông lấy gì để cược với tôi?" Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại *Truyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé ! Cập nhật ch*ương mới nhất tại Truyện88.vip
Ông Mạc réo lên: "Vậy nó cũng có giá hơn ba chục, tôi cược với cậu ba mươi không được hả? Tôi đặt Nguyệt Mãn Cung.
Tôi tức giận bật cười. "Ông bác có quá ăn hiếp người rồi không, chẳng lẽ tôi có thể đặt Khương Minh à? Nguyệt Mãn Cung là Thần Bài Las Vegas, ông nhìn hai tay cậu ta kìa, lòng bàn tay chẳng chịt vết thương, ông có biết làm sao mà có không? Đó là chơi dao mà thành. Nhưng không phải dạo bình thường, nó là một loại lưỡi dao mỏng hơn cả sợi tóc.
Ông Mạc khịt mũi: “Chàng trai cũng biết nhiều đó.
"Không chỉ thế, loại dao này rất giống với dao cạo râu, nhưng không phải, nó chuyên dùng để gian lận bài bạc, Thái môn cũng dùng cách này để tăng tốc độ tay, bây giờ được gọi là ảo thuật. Cái cần luyện là nhanh nhẹn, đến không thấy người, đi không thấy bóng. Chỉ cần là loại người chơi bài có bàn tay vàng này làm nhà cái chia bài thì sẽ không có chuyện không thắng, muốn bài gì có bài đó, đôi khi tay vàng sẽ để ý cảm xúc của đối thủ, không làm quá rõ ràng, đôi khi sẽ không nể mặt đối phương, chơi ăn gian ra mặt khiến bạn nghi ngờ cuộc sống. Ngay cả khi dùng camera bình thường quay lại cũng không tìm được manh mối, trừ phi dùng high speed camera. Tôi đã từng đầu với Khương Minh, người này chỉ được cải thông minh, chơi mưu kế thì ông ta còn có khả năng thẳng, nhưng chơi bài thì không có khả năng. Cấp trên của tôi từng nói với tôi rằng giang hồ có tám loại thủ đoạn lớn, kim bì thải quải, bình đoàn điều liều, ngoài chúng ra còn có tám thủ đoạn khác, đó là phong mã yến tước, thứ xỉ thiên trương. Mười sáu
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện* tại Truyện88.vip