*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Tôi vốn cho rằng Sở Tiêu Tiêu rất khó chịu với Xuân Đường, không ngờ cô ấy lại tựa cảm lên người tôi, chờ Xuân Đường bước vào.
Người tới quả nhiên là Xuân Đường lê tân rót ly nước mời anh ta uống, anh ta ngồi nghiêm chỉnh, tháng lưng, lúc này tôi mới nhận ra ngày trước anh ta cũng từng đi lính.
Chúng tôi hàn huyện mấy câu nhưng anh ta vẫn luôn lớn lặng, một mực chờ tới khi lễ tân ra ngoài. Anh ta bỗng nhiên đứng lên, ghé tai lên cửa nghe ngóng một lúc. Sau khi xác định không có ai nghe trộm bên ngoài mới nói với tôi bằng tiếng Việt: Trương, có chuyện rồi, ở chỗ tướng quân toàn là lệnh đuổi giết anh, có người bỏ cái giá trên trời muốn mua mạng của anh
Tôi chưa nói cho Sở Tiêu Tiêu nghe chuyện xảy ra trên thuyền, về chuyện minh ước giang hồ lần Núi Vô Tưởng cũng chưa nói.
Tất nhiên bây giờ tôi là phần tử bị truy nã gắt gao nhất trên giang hồ, người muốn lấy mạng tôi nhiều võ số kể, đó cũng là lý do Nguyệt Mãn Cung ngày ngày đều đi theo tôi,
Sở Tiêu Tiêu lập tức hốt hoảng, hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra?
Xuân Đường giải thích, mặc dù anh ta đã không còn liên hệ với tướng quân, không làm sát thủ nữa, nhưng anh ta vẫn có thể xem được những tin tức đuổi giết được bọn họ công bố trên mạng bất cứ lúc nào. “Đó là một diễn đàn nước ngoài, chỉ có người có địa chỉ IP và mật khẩu mới có thể vào. Từ sau khi tôi rời tổ chức của tướng quân, tôi vẫn luôn lo tổ chức sẽ đuổi giết mình nên cử cách một thời gian lại lên diễn đàn xem có tin đuổi giết mình hay không, nhưng cũng may, vẫn ổn cả. Cho tới sáng nay, tôi đăng nhập rồi vào liền thấy danh sách đuổi giết màu đỏ trên trang chủ, cái tên từ số một đến số bảy đều là Trương Siêu
Trái tim tôi đập thình thịch, không al muốn lên cái bảng đó cả. Tôi không sợ chết, nhưng điều này vô cùng phiên phức. Tôi ở ngoài sáng, bọn họ trong bóng tối, rất khó để phòng những người này.
Sở Tiêu Tiêu luống cuống tới mức sắp khóc, hỏi Xuân Đường những thứ này là do ai công bố. “Chín mươi phần trăm trong đó đến từ một tài khoản họ Trần, nếu tôi đoán không sai, chác là Trần Ngọc Châu “Là anh ta?" Tôi thật sự bất ngờ. Tôi đã nghĩ đây là lệnh đuổi giết trên giang hồ, nhưng mà đảm người trên giang hồ muốn đuổi giết tôi, tôi gì phải phung phí tiền bạc chứ, chính bọn họ lạc mình một cải đã biến thành kẻ ám sát được rồi.
Tôi nói với Sở Tiêu Tiêu: “Em đừng sốt ruột, chuyện là thế này."
Tôi kể hết một lượt chuyện của Lâm Khang và Trần Như Hải nói cho Sở Tiêu Tiêu nghe, cho cô ấy biết Lâm Khang đã giết Trần Như Hải rồi nhảy xuống biển, cảnh sát vẫn không tìm được hàn hay xác của hãn.
Sở Tiêu Tiêu khóc nói: "Điện mất rồi, hần ta giết người, sao lại tới tìm anh chứ?" “Haizz. Bởi vì anh đã cứu Lâm Khang một mạng, Trần Như Hải cho rằng anh cùng một phe với Lâm Khang. Lúc ấy Lâm Khang bỏ chạy, anh đi cứu Trần Như Hải liền bị ông ta túm lấy. Trần Như
Hải sắp chết đầu óc cũng rối loạn, một mực cho rằng anh ra lệnh cho Lâm Khang. Lúc ấy anh không quan tâm tới chuyện này, anh nghĩ người nhà họ Trần có đầu óc, sẽ không thật sự coi anh là hung thủ, bây giờ xem ra anh đã nghĩ sai rồi, bọn họ thật sự không có đầu óc.
Sở Tiêu Tiêu lau nước mát: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể gánh nỗi oan ức này được “Tìm Lâm Khang, nếu Lâm Khang không chết, nhất định đã đi tìm Lâm Phương rồi. Hắn ta hoàn toàn không có khả năng kiếm tiền, không có ai cho hàn tiền tiêu, hán sớm muộn gì cũng chết đói. Trần Ngọc Châu không tìm được Lâm Khang nên đổ hết cơn giận lên đầu anh thôi, tìm được người là tốt rồi."
Những tổ chức sát thủ nước ngoài đuổi giết khá tốt, nhưng an ninh nước mình văn rất ổn, nhập cảnh không dễ dàng gì.
Có nhiều người đuổi giết tôi thì cũng không thể tràn vào như ong vỡ tổ được.
Thứ khiến tôi lo lắng vẫn là nhà họ Doãn bí ẩn kia, Trần Ngọc Châu điên cuồng trả thù tôi như vậy, có thể nào thu hút sự chú ý của nhà họ Doãn không? Có khi nào họ cũng nghĩ tôi hại chết Trần Như Hải không.
Tôi thật sự không ngờ Trần Như Hải một đời kiêu hùng như vậy lại chết trong tay thứ chuột bọ vô danh như Lâm Khang.
Cho dù mối thủ giữa tôi và Trần Như Hải sâu như biển, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Tôi không lo lắng cho mình, mà lo nhất là sự an toàn của Sở Tiêu Tiêu. Tôi bảo Xuân Đường âm thầm bảo vệ Sở Tiêu Tiêu không rời nửa bước, tiền lương trả anh ta năm mươi ngàn một tháng, Xuân Đường nghe xong vô cùng hài lòng, cam đoạn với tôi nhất định sẽ bảo vệ Sở Tiêu Tiêu thật an toàn.
Tôi không chỉ cần một người bảo vệ làm việc cho mình, mà quan trọng hơn là người tuyệt đối trung thành, tuyệt đối không thể để người khác dùng tiền mua chuộc Xuân Đường.
Thực ra, nếu tôi có thể có một người như Thốc Tử làm bảo vệ thì tốt hơn, Triệu Tử Thâm quả thực là người kỳ tài, chẳng biết cậu ta đào đầu ra báu vật như Thốc Tử này.
Nếu Trần Ngọc Châu đã muốn ra tay với tôi, tôi đây sẽ không khách sáo nữa. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Hạ Cát Hoài, bảo cậu ta điều tra ngôi nhà Lâm Phương và Lâm Khang từng thuê hai năm trước và tất cả những nơi họ từng đi qua, điều tra xern hai người bọn họ có từng đặt về đi du lịch hay công tác nước ngoài vào năm ngoái không
Nếu cải xác được Lâm Khang chân cất, với sự hiểu biết của tôi về cái thân của Lâm Khang, hạn chac chan không thể chốn nó ở trong núi.
Trong núi đường sá khó đi, Lâm Khang không chịu được vất vả, nhưng nếu không quăng vào núi chắc chắn đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Nơi thích hợp để chốn xác ở thành phố Thông có hại chỗ, một nơi là núi sâu, một bên là biển sâu. Nếu Lâm Khang còn có thể dùng cái xác để đe dọa Trần Ngọc Châu, vậy chắc chắn không phải là bien.
Lúc còn trong Bảo Tuyết tôi đã từng học điều tra hình sự. Tội phạm sẽ có một vùng an toàn về tâm lý, họ sẽ không muốn phạm tội ngoài vùng an toàn tâm lý, như vậy sẽ khiến bọn họ cảm thấy không kiểm soát được.
Có khả năng là hai người họ đã chôn xác chết ở cho bọn họ có thể thấy, có thể kiểm soát nhưng Trần Ngọc Châu và Trần Như Hải không biết, “Căn phòng Lâm Phương và Lâm Khang từng thuê hai năm trước? Anh muốn điều tra cái này làm gì chứ?" Hạ Cát Hoài khó hiểu. “Cậu đừng quan tâm nhiều, cho tôi địa chi di."
Hạ Cát Hoài nói: “Chờ chút nhé, khu nhà Việt Chúng... “Khoan đã." Tôi toát hồ môi lạnh: "Cậu nói cái gì?" “Tín hiệu không tốt sao? Là khu nhà Việt Chúng
Tôi cầm ống nghe mà rùng mình, cả người đều nổi hết da gà. "Khu nhà Việt