Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 182 Cô bé xinh đẹp






**********



Thực ra kế hoạch thật sự của Lam Phương là khiến cho Liệu Vinh hoặc Sở Tiêu Tiêu giết tới.






Theo kế hoạch của cô ta, kết cục tốt nhất là Sở Tiêu Tiêu giết tôi. Nếu Sở Tiểu Tiểu không giết tôi, thì để cho Liêu Vịnh giết tôi và Sở Tiêu Tiêu, bang không, nếu tôi trốn thoát khỏi tay hai người kia. vẫn còn có người của bang Thanh Long bao vay trừ khử tôi



Á đàn bà này, quả thực vừa khôn ngoan lại nham hiểm






Cô ta vậy mà lại thiết kế tới ba cấp độ chỉ để lấy mạng của tôi. Tôi chẳng qua chỉ dẫn cô ta tới Tuần Nhiên một chuyển, cô ta đã nhanh nhạy tìm ngay được kẻ địch của tôi, sau đó liên kết tất cả bọn chúng lại, chẳng trách Trần Ngọc Châu bị cô ta chơi đùa như thế.



Tôi suy đoán, chắc là Trần Ngọc Châu không biết có ta tìm tới Trần Như Hải nên mới có thể xuất hiện ở buổi họp mặt bạn bè và tranh cãi với Lâm Phương.






Mà Lâm Phương cũng là thông minh quả lại bị thông minh hại, nếu có ta không tìm tới Trần Như Hải, e là Triệu Tử Thảm cũng không biết Làm Phương muốn ra tay với tôi, Thốc Tử cũng sẽ không đi theo, không biết chứng kế hoạch của cô ả đã thành công



Tôi đặt Sở Tiêu Tiêu xuống một nơi thoảng khí. nhấn lên nhân trung của cô ấy Sở Tiêu Tiêu cau mày, từ từ tỉnh lại, cô ấy chớp chớp hàng mi congdài nhìn chậm chạm vào tôi một lực






Trương Siêu"



Tài ôm cổ cô ấy, vùi đầu vào có Sở Tiêu Tiêu, hit lấy mùi hương trên cơ thể có ấy. Trong long tại cảm xúc lần lớn, đã rất lâu không gặp, tôi thật sự tất nhớ cô ấy, từ nay về sau cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cách được chúng toi.






Sở Tiêu Tiêu cũng ôm tôi



“Em chờ một lát, sẽ mau chóng về nhà thôi.






Sở Tiêu Tiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tôi để có ấy ngôi nghỉ ngơi ở hành lang thoảng khi một lúc, đồng thời cũng chờ thế lực của tôi hồi phục lai.



Sở Tiêu Tiêu xót xa, bảo tôi mau mau đi bằng bỏ tay lại. Tôi không thể làm gì hơn là nói cho cô ấy biết tình huống hiện tại.






“Người của Trần Như Hải đang mai phục chúng ta ở khu bên cạnh, nhưng bọ ngựa bat ve, chim sẻ đã núp đằng sau, có người đang rình rập phía sau bon ho."



Sở Tiêu Tiêu mệt mỏi tựa vào người tôi, yếu ớt hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?"






Thốc Tử đắp. Chờ đợi



Tôi cười nói: "Đúng vậy, cử chờ ở đây là được rồi.Tôi rất tin tưởng vào Triệu Từ Thám Chào chọn Triệu Tử Tham đã chờ mong đợt phục kích lần này từ rất lâu, anh ta vẫn luôn khao khát được đối đầu trực diện với bang Thanh Long một lần nữa.






Bên trong khu nhà nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng bên ngoài lại là gió táp mưa sa



Sau khi Sở Tiêu Tiêu hồi phục lại một chút, liền ren am Tkêu đói bụng, đại đi ăn gì đó ngon miệng. Nhưng bên trong cái khu này có thể có thứ gì ngon






lành chứ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể mua



một ít mi ăn liên ở cửa hàng tiện lợi, tôi vừa hay






cũng cần mua một ít bằng vải để băng vết thương



trên tay lại.






Thốc Tử theo sát chúng tôi như cái bóng đen, không rời nửa bước.



“Anh không cần đi giúp ông chủ của anh sao?" Sở Tiêu Tiêu hỏi






Thốc Tử cảnh giác nhìn bên ngoài, nín thở tập trung lắng nghe một lúc lâu rồi mới lắc đầu nói: "Không cần."



“Được rồi, vậy anh muốn ăn gì? Chúng tôi đi mua thứ gì đó để ăn." Tôi nói






Thốc Tử suy nghĩ một lát. “Mì bò dưa chua Lão



Đàn Sở Tiêu Tiêu quay đầu lệ lưỡi với tôi: "Anh ta có vẻ








lạnh lũng mà không ngờ khẩu vị nặng như vậy.Tôi nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Thốc Tử, anh ta thật sự đang rất lo lắng cho cuộc chiến bên ngoài kia. Anh ta nghe lời Triệu Tử Tham như vậy. nhất định là anh em thân thiết với Triệu Tử Tham



Nhưng bây giờ chúng tôi lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể chờ tới khi gặp mặt






Lúc tôi đang định bước vào cửa hàng tiện lợi, bên ngoài bông vang lên một tiếng huýt sáo chối tại Thúc Tử lập tức hoảng hốt, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta tháng thốt như vậy.



"Đã xảy ra chuyện gì?






Tôi quen biết Thốc Tử đã lâu, người này bất kể là tính cách hay năng lực đều mạnh mẽ số một, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt này của anh ta.



Thốc Tử không trả lời tôi, cực kỳ chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, toàn thân giống như một mũi tên sẵn sàng bán ra bất cứ lúc nào.






"Bên ngoài có tiếng gì à? Sao em lại không nghe thấy gì cả Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi



"Là tiếng còi, tiếng còi đặc biệt mang ý nghĩa đặc thủ. Tiếng còi bạn này nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nhắc nhở mọi người cảnh giác. Nếu quả thực đã xảy ra chuyện, nhất định sẽ có tiếng còi nữa nhắc nhở mọi người tập trung lại. Tôi giải thích cho Sở Tiêu Tiêu






Khi chúng tôi chiến đấu bên ngoài, ở nơi không thích hợp dùng súng bảo hiệu sẽ dùng còi làm tinhiểu, nhất là trong rừng ra, lúc giao tiếp không thuận tiên tiếng còi đặc biệt quan trọng.



Ngày trước trong đội quân Bảo Tuyết có một bình sĩ kỳ cựu thông thạo tiếng chim hot thủ kêu, ông ấy có thể bắt chước đủ các loài tiếng chim muông thủ rừng để truyền tin trận chiến, là lính truyền tin trong các trận mai phục. Kẻ địch nghe thấy những âm thanh này cũng tưởng là tiếng chim hót từ nhiên, không hề nhận ra đó là những tiếng kêu chết chóc đòi mang mình.






Bên ngoài bây giờ có tiếng ngựa xe như nước, có tiếng trẻ con ca hát sau giờ học, thi thoảng vàng lên tiếng rao hàng, người bình thường sẽ không nghe thấy được, nhưng tiếng còi này chính là hiệu lệnh liên lạc giữa những người thuộc bang Hồng Đăng.



Không thể ngờ, loại tín hiệu của quân đội chính quy này lại được sử dụng trong cuộc chiến giữa các băng đảng ở nơi đầu đường xó chợ Tên Triệu Tử Thầm này, quả thật con mẹ nó có tài.






Sở Tiêu Tiêu thi thầm: "Không thể dùng điện thoại liên lạc sao? Bây giờ mạng di động rất phát triển mà."



Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Trong rừng sâu núi cao không có phương tiện truyền tin mới cần phải dùng đến tiếng còi, nhưng ở trong thành phố quả thực không cần thiết phải làm như thế, Triệu Tử Thầm thật sự làm màu hơi quá






Sở Tiêu Tiêu lại hỏi Thốc Tử Ông chủ của anh cóTao không



Đại chừng ba bốn phút cũng không nghe thấy






tiếng còi nào khác, vẻ mặt Thóc Tử mới trở lại bình thường



Tạm thời không có việc gì, mì bò dưa chua Lão






Sở Tiêu Tiêu có hơi bất an, tôi vỏ và bả vai của cô ấy. Tôi hiểu rất rõ Thốc Tử, anh ta nói không có việc gì thì nhất định sẽ không sao.



"Vậy chúng tôi đi mua mì dưa chua Lão Đàn, anh có cần chế nước sôi không?”






"Co."



Sở Tiêu Tiêu xoay người thì thầm với tôi: “Anh hỏi






cãi quái gì vậy, anh ta không ăn mì chín chẳng lẽ ăn sống sao?" “Ha ha ha, con người anh ta, sau này em sẽ hiểu,



anh ta chính là như vậy đó.






Chúng tôi lấy một ít đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi, tôi cũng không gọi Thốc Tử đi cùng, chắc chắn anh ta đang rất nóng ruột chờ tiếng còi tín hiệu của Triệu Tử Thầm ở bên ngoài, không có tâm trạng ăn uống bất cứ thứ gì.



Sau khi mua được mi bò dưa chua Lão Đàn, tôi đi nhờ ông chủ pha nước trước, Sở Tiêu Tiêu tiếp tục đi dạo tim đo ăn khác.Không ngờ ông chủ văn còn nhớ tôi, đầu tiên ông ấy cười mờ ám với tôi, sau đó dùng anh mất chi chỉ Sở Tiêu Tiêu và nói một cách dân do Du do được từ bao giờ vậy?






Tôi nhìn lại, biết ông ấy hiểu lầm, biên giải thích "Là bạn gái của tôi



“Ôi chao, thằng nhóc này lợi hại ghe nhỉ. Tôi biết, đây là bạn gái của cậu. Nhưng người vẫn cùng câu ra vào Lâm Phương đâu rồi? Cũng là bạn gái của cầu chứ hả? Thằng nhóc ghê gớm này, không ngờ nhìn cậu mày râm mát to hóa ra lại trăng hoa như thể Hai cô bé náy là chị em tốt mà, ôi chao, tình cảm của phụ nữ thật đúng là không chịu nối thứ thách. Hai cô bé xinh đẹp như thế, sao lại đều rơi vào tay thắng nhóc nhà cầu cơ chứ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK