**********
Sở Tiêu Tiêu khẽ nói với tôi: “Tên Khương Minh này có chút biến thái ha?"
Tôi cũng thấy giống cô ấy, tôi cảm thấy tâm trạng của Khương Minh cực kỳ phấn khích, làm việc hoàn toàn không theo logic của người bình thường, nhưng ông ta lại thông minh tới đáng sợ, chẳng trách năm đó bố mẹ tôi không đấu lại người như ông ta.
Khương Minh trực tiếp phớt lờ sự cười nhạo của Sở Tiêu Tiêu. “Cũng không tệ lắm, cậu vượt qua thử thách của tôi rồi. Cậu có thể làm đối thủ của tôi.”
Khương Minh dường như đang thở dài nhẹ nhõm, gọi một tiếng Hạo Tử, Hạo Tử liền chạy tới từ đằng xa. Ông ta chép miệng về phía Sở Tiêu Tiêu: “Cởi trói cho cô ta."
Hạo Tử nhìn Sở Tiêu Tiêu, cảm thấy cô ấy cũng chẳng thể làm được chuyện gì, liền giải thoát cho Sở Tiêu Tiêu.
Chúng tôi cũng không biết Khương Minhmuốn làm gì, hồi hộp chờ ông ta tung ra thủ đoạn bịp bợm gì.
Khương Minh thật sự rất chú đảo, cười cười với Sở Tiêu Tiêu: “Tay bị trói đau hả?"
Sở Tiêu Tiêu xoa xoa cổ tay, quyết đoán nói: “Đừng có lôi kéo làm quen với tôi, ông định thả tôi đi chắc?” “Thả, đương nhiên là thả."
Hạo Tử nghe thấy những lời này của Khương Minh liền trợn tròn mắt, không hiểu Khương Minh muốn làm gì. Tôi cũng không hiểu nổi nhưng lại có một linh cảm xấu.
Khương Minh bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai của Sở Tiêu Tiêu, sau đó đưa khẩu súng trong tay cho Sở Tiêu Tiêu, cười nói: “Cô giết Trương Siêu đi, cô có thể đi.”
Sở Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, đứng hình tại chỗ, hai chân run rẩy, cả người suýt chút nữa ngã khuỵu xuống. “Không thể nào, tôi không làm, thà ônggiết tôi đi.” "Không được. Ngoại hình cô xinh đẹp như vậy, tôi không nỡ giết cô. Hoặc là cô giết Trương Siêu, tôi sẽ thả cô đi. Nếu cô không chịu ra tay thì đêm nay ảnh trăng rất đẹp, mấy cậu trai bên kia đều thiếu người bầu bạn, đêm nay cô ở lại trong ao vui chơi với họ đi.”
Mặc dù ông ta nói chuyện rất nho nhã, nhưng từng chữ đều khiến người ta không rét mà run, tôi không nghe nổi nữa, gầm lên: “Đồ vô liêm sỉ, Tiêu Tiêu, đừng nghe ông ta!”
Để tôi tận mắt chứng kiến Sở Tiêu Tiêu làm với người đàn ông khác, còn không bằng giết tôi luôn đi.
Khương Minh này cực kỳ biến thái, ông ta thấy tôi giận dữ mắng chửi, ngược lại càng phấn khích hơn. “Thật thú vị, vậy thì ra tay đi Sở Tiêu Tiêu, cô không có lựa chọn khác. Cô cũng không muốn sáng sớm mai cả thành phố này đều biết cô bị cưỡng bức tập thể chứ hả. Bố cô cũng sẽ nhìn thấy,ông ta nhất định sẽ tức chết, ha ha.”
Sắc mặt Sở Tiêu Tiêu lập tức tối sầm lại, tôi có một linh cảm rất xấu, quả nhiên, cô ấy cầm súng lên, gương mặt lập tức trở nên cương quyết.
Khương Minh rất hài lòng với biểu hiện của cô ấy, đứng sau lưng đẩy bả vai để cô tiến đến trước mặt tôi.
Mặt Sở Tiêu Tiêu cắt không còn giọt máu, ánh mắt hoảng loạn. Tay cô ấy run lên, vô cùng tuyệt vọng. “Tiêu Tiêu.” Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, giống như bị một khối đá lớn đè lên ngực, khó nhọc nói: “Đừng sợ, ra tay đi, làm theo những gì ông ta bảo
Sở Tiêu Tiêu lắc đầu, nước mắt cũng rớt xuống, cô ấy khẽ nói: “Em không còn cách nào." “Anh biết, em ra tay đi, anh không trách em. Chỉ cần em có thể sống sót đã là tốt lắm rồi.”
Những lời này khiến nước mắt cô ấy rơinhư mưa, dường như đã không thể chịu nổi. Cô ấy dùng hai tay giương súng lên, hướng về phía trán tôi. Toàn thân tôi cực kỳ căng thẳng, tôi nhắm mắt lại, chăm chú lắng nghe những tiếng động xung quanh.
Ngay lúc này, bỗng nhiên, Sở Tiêu Tiêu hét to một tiếng: "Không được động đậy! Giơ tay lên.”
Tôi thầm nghĩ nguy rồi, mở choàng mắt ra thì quả nhiên, Sở Tiêu Tiêu bỗng nhiên dí súng vào trán của Khương
Minh.
Hạo Tử hoảng sợ, đứng chôn chân ở đó không biết phải làm sao bây giờ, mấy người bang Thanh Long ở phía xa xa cũng chạy tới, chĩa súng vào Sở Tiêu Tiêu và chúng tôi.
Khương Minh nghiêng đầu, nhìn Sở Tiêu Tiêu như một con chó con đáng thương.
Sở Tiêu Tiêu tức giận, đứng chắn ở đẳng trước tôi: “Tôi bảo ông giơ tay lên, để chúng tôi đi! Đừng có tới đây, ông chủ của các người nằm trong tay tôi.”Tôi liếc nhìn Thốc Tử một cái, Thốc Tử liếc tôi qua vành mũ, chớp chớp đôi mắt. Tôi lập tức hiểu ra ý của anh ta. “Sở Tiêu Tiêu à, chẳng trách Trương Siêu lại thích cô như vậy, cô thật sự quá giống Kỷ Yên Nhiên, tính cách hai người quả thật giống nhau như đúc. Trương Siêu, e là cậu không biết, từng có người muốn cưỡng bức mẹ cậu nhưng bị mẹ cậu rạch nát bụng, ruột rơi đầy đất, suýt nữa mất mạng. Mẹ cậu còn ác hơn bố cậu nhiều.”
Tôi hoàn toàn không thể tin người ông ta nói là mẹ tôi. Trong ký ức của tôi, bà ấy vẫn luôn rất dịu dàng, bố tôi bận rộn công việc, mẹ vẫn luôn ở nhà chăm sóc tôi, làm chủ gia đình, tôi chỉ nhớ bà rất đẹp, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện khác.
Lúc nhắc về mẹ tôi, vẻ mặt Khương Minh vậy mà lại toát lên vẻ dịu dàng, dường như rất nhớ nhung, khiến tôi không rét mà run.
Sau đó Khương Minh nói tiếp: “Haizz, nhưng cô bé này, cô vẫn chưa quyết liệtbằng Kỷ Yên Nhiên. Nếu là Kỷ Yên Nhiên đứng trước mặt tôi, nhất định đã nổ súng bắn tôi rồi. À không, nói về bà ấy thì, e là sẽ không chọn cây súng này mà sẽ chọn vui vẻ một trận với ba gã đàn ông trong ao kia. Bà ấy là một người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa thông minh, lại rất tuyệt tình. Đáng tiếc, bà ấy lại không thuộc về tôi, tôi yêu bà ấy đến thế, sao bà ấy lại lựa chọn ở bên Trương Tuấn chứ...”
Mẹ nó, tên này nói qua nói lại, ấy thế mà lại tự oán tự trách, dốc bầu tâm sự tới đỏ hoe cả mắt.
Tôi nhân lúc này quan sát tình hình xung quanh. Phía trước Thốc Tử có ba kẻ cầm súng, tôi ở ngay sát bên vườn hoa nhưng lại không có ai cầm súng. Phía sau chúng tôi là cái ao, dòng nước có lẽ sẽ làm giảm hiệu quả của súng đạn. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi Sở Tiêu Tiêu đang đứng, mục tiêu quá lớn, hơn nữa cô ấy nhất định không thể hành động linh hoạt như tôi và Thốc Tử.
Thốc Tử cũng giống như tôi, anh ta quan sát một lúc sau đó gật đầu khẽ tớimức gần như không thể nhìn thấy. Khương Minh hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc nhớ nhung quá khứ, vốn cũng không thèm quan tâm tới tôi và Thốc Tử.
Mặc dù tôi rất muốn nghe chuyện của bố mẹ, nhưng lúc này làm gì có hứng thủ để nghe, chỉ muốn làm thế nào chạy khỏi nơi này nhanh nhất.
Tôi và Thốc Tử không có vấn đề gì, quan trọng nhất là làm thế nào bảo đảm cho Sở Tiêu Tiêu an toàn.
Tôi khẽ gầm lên: “Khương Minh, con mẹ nó ông đứng đó lải nhà lải nhải cái gì chứ, mẹ tôi không ở bên ông, nhất định là chưởng tai gai mắt với ông đó.
Tôi soạt một cái đứng dậy, đồng thời đẩy Sở Tiêu Tiêu sang bên cạnh một chút, khiến cho tất cả mọi người tập trung sự chú ý vào người tôi. Quả nhiên, Khương Minh lập tức nổi giận, túm lấy cổ áo tôi: “Kỷ Yên Nhiên không yêu tôi, tôi đương nhiên biết, không cần cậu phải lặp lại. Đàn bànham hiểm như cô ta, làm sao có thể chấp nhận tình yêu hèn mọn của tôi chứ?"
Tôi thấy cơ thể Sở Tiêu Tiêu hiện tại vẫn còn trong phạm vi ngắm bắn của đối phương liền nói tiếp: “Con mẹ nó không phải ông xem phim Quỳnh Dao nhiều quá đấy chứ? Bớt thêu dệt đi, mẹ tôi là người phụ nữ dịu dàng nhất trên thế giới, ông không có được bà còn định vu oan cho bà ấy, chẳng trách mẹ tôi chán ghét ông, có khi bà ấy còn chẳng buồn nói chuyện với ông đấy chứ, là tự ông suy diễn thôi.”
Khương Minh giận tím mặt: “Cậu nói cái gì! Những gì bà ấy làm với tôi, cả đời này tôi cũng không quên được, cậu dựa vào cái gì mà nói bà ấy không thèm để ý đến tôi?”
Khương Minh gào thét, rồi đột nhiên xé toạt lớp áo ngủ bằng tơ lụa của mình. Tôi nhìn vết sẹo trên bụng ông ta, ngạc nhiên đến không thể ngậm miệng được.
Từ chỗ dạ dày kéo dài tới bụng dưới có một vết sẹo khiến người ta sợ hãi, thậtkhó tưởng tượng được Khương Minh từng bị thương nặng như vậy mà có thể sống sót! Ông ta chính là kẻ bị mẹ tôi rach bung!