Tuy không nhìn thấy mặt hắn nhưng tôi có thể cảm nhận được khuôn mặt sưng như heo và bộ dang hung hăng coi trời bằng vung của hắn.
“Câu này mày nói đúng rồi. Sở Tiêu Tiêu cũng thay đổi lời khai rồi, con đĩ mày nuôi bây giờ không những không giúp mày mà còn đứng ra làm nhân chứng nữa đấy. Cảm giác bị phản bội như thế nào hả? Chắc chắn không dễ chịu lắm đầu nhỉ, mày đừng tức quá mà phụt máu ra đấy nhé, ha ha ha ha!”
Tôi không thèm quay người lại và Trần Ngọc Châu cũng không dám vào đây làm gì tôi.
Tuy mọi việc đều đi theo hướng suy nghĩ của tôi nhưng nghe nói Sở Tiêu Tiêu, thay đổi lời khai thì tôi vẫn có chút ngạc nhiên.
Haizz, phụ nữ đúng là!
Những ngày tháng ở trong trại giảm cũng không khó khăn lắm, một minh tôi phòng giam đơn và đồ ăn rất dở nhưng tôi đã từng đi lính nên đã phải chịu khổ nhiều. Ngày nào cũng có người muốn gặp tôi nhưng người mà tôi muốn gặp nhất là Lâm Phương. Nhưng trong những người tôi gặp hằng ngày lại không hề có Lâm Phương.
Mỗi buổi tối tôi chỉ có thể nắm trên giường nhớ về cô ấy và rất muốn ôm cô ấy vào lòng, không biết bây giờ cô ấy có phải đang sợ hãi lắm không. Lâm Phương luôn rất nhát gan chứ không gan dạ như Sở Tiêu Tiêu, nếu Trần Ngọc Châu ức hiếp cô ấy thì cô ấy không thể nào có sức để phản kháng lại được.
Vì Lâm Phương nên tôi phải nhẫn nhịn để nhổ tận gốc nhà họ Trần ở thành phố Thông và không để Lâm Phương phải lo lăng nữa.
Giám đốc Cù của phòng marketing tập đoàn đoàn Tuấn Nhiên đến gặp tôi chủ yếu là để chuyển lời của chú Hàn Khôn và anh ấy tự xưng là một người thân ở xa của tôi.
Giám đốc Cù nói Hàn Khôn hỏi tôi rốt cuộc còn phải chờ đến lúc nào nữa.
Tôi nói: "Vụ án của tôi ngày mai ra tòa phải không, xét xử công khai phải không."
“Chứ còn sao nữa, cậu không biết đẩy thôi vụ án này lớn lắm, cá nước đều đang quan tâm đây! Haizz lần này cho dù là Tuấn.. e rằng sau khi xong vụ này cũng không thể giúp cậu rửa sạch thanh danh được rồi. Bây giờ trên mạng đều gọi cậu là đồ thối tha, thiếu.. Trương Siêu à lần này cậu gây chuyên lớn rồi. Hàn Khôn từc giận làm đấy”.
“Trên mạng nói tôi như thế nào? Mấy ngày nay tôi bị nhốt nên không lên mạng được”.
"Haizz, Trần Như Hải nhờ người tung tin lên mạng rồi tung mấy đoạn video cậu đánh người lên. Còn có người nói cậu rải tiền ở cửa quán Bar, rồi còn nói có người chống lưng nên cậu mới dám làm theo ý mình như thế. Trương Siêu à sao cậu lại bất cần thế chứ?"
“Còn gì nữa không?"
“Haizz, còn nữa, còn có người nói cậu là bảo vệ trong hộp đêm và tiền kiếm được là do Sở Tiêu Tiêu bán thân, còn nói cậu là đại ca của xã hội đen ở thành phố Thông. Còn có những điều khó nghe hơn nữa, tôi cũng không muốn nói. Tóm lại đều là lời bịa đặt. Bây giờ trên mạng đang rất rạo rực ai cũng đang chờ xử vụ án của cậu đấy. Hàn Khôn đã muốn xử lý cho cậu từ lâu rồi nhưng cậu cứ không cho mà…”
Có thể thấy được giám đốc Cù rất thất vọng về tôi, ông ấy nhìn tôi đang cười rồi không nhịn được nói: “Thiếu gia à, cậu nói với tôi một câu chắc chắn đi, rốt cuộc cậu có chuẩn bị hay không. Bây giờ chuyện đã thành ra thế này rồi cậu còn định lật ngược tình thế thế nào nữa?"
Tôi gõ lên bàn rồi đứng dậy nói nhỏ: "Vụ án của tôi được xét xử công khai thì nói với Hàn Khôn bảo bên truyền thông đến ghi hình trực tiếp đi. Rồi nói với chú ấy cứ xem video phát trực tiếp, chú ấy.. chú ấy sẽ biết khi nào thì ra tay”.
Giám đốc Cù sững sờ không hiểu ý tôi là gì nhưng tôi cũng không có cách nào để giải thích với anh ấy vì cảnh sát cai ngục đã đến rồi nên tôi không thể để lộ thân phận của mình. Chỉ cần giám đốc Cù chuyển lời là được, Hàn Khôn nhất định sẽ hiểu ý tôi.
Hôm sau tôi bị cảnh sát lôi ra đưa đến tòa án, trên đường đến tòa án chúng còn lấy mặt nạ vải màu đen trùm lên đầu tôi.
Tôi không nhìn thấy gì nhưng trong lòng đã ý thức được và ghi nhớ đường đi, đây chính là trực giác của binh lính đặc chủng.
Hai tên cảnh sát áp giải tôi lần lượt ngồi hai bên không nói câu nào và tôi có thể cảm giác được có ánh sáng mặt trời chiếu lên chân tôi. Nhiều ngày rồi không được đón ánh nằng mặt trời nên tâm trạng tôi bỗng chốc tốt hơn hẳn và không nhịn được huýt sáo một cái.
“Vãi thật, lần đầu tiên tôi thấy một tên bị cáo chuẩn bị ra tòa mà còn huýt sáo đấy."
Một người khác bèn nói: " Mày có vấn đề thần kinh hả? Đúng là đồ biến thái”.
Tôi cảm thấy xe dần dần đi chậm lại chắc là gần đến nơi rồi nên tôi bèn lắc lắc cổ một cái. Thả lưới lâu vậy rồi cuối cùng cũng sắp được thu lưới rồi nên tâm trạng cảm thấy rất thoải mái.
Trước khi xuống xe tôi có ý tốt bèn hỏi: " Hai đồng chí ảnh sát này có chơi cổ phiếu không?"
" Hỏi cái này làm gì, ngoan ngoãn đi!"
“Nếu như chơi thì đừng mua cố phiếu của tập đoàn Cự An, nếu mua rồi thì nhanh bán hạ giá đi”.
“Mẹ mày nói nhiều thế hả, tại sao?"
Miếng vải đen trùm đầu bị tháo xuống, đột nhiên ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào mặt tôi nên theo phản xạ tôi bèn nheo mắt lại quan sát hai tên cảnh sát đứng hai bên rồi nói: “Sẽ bị rớt giá”.
“Đi đi, lo cho bản thân mình trước đi."
Tôi bị đẩy xuống xe sau đó một đống camera đã chỉ về hướng tôi chụp ảnh và quay liên tục. Hàn Khôn chuẩn bị cũng không tệ, chuẩn bị được nhiều kênh truyền thông như vậy hơn nữa còn có một vài kênh nổi tiếng nữa.
Cảnh sát không cho tôi dừng lại mà trực tiếp đẩy tôi vào đại sảnh tòa án.
Không ngoài dự đoán của tôi trong đại sảnh cũng có rất nhiều nhà báo, xem ra sức ảnh hưởng của vụ án này lớn hơn tôi tưởng nhiều. Tôi không kiềm được bèn tìm kiếm bóng dáng Lâm Phương ở trong đám đông. Nhiều ngày không gặp cô ấy khiến tôi nhớ cô ấy sắp phát điên rồi!
Đột nhiên ánh mắt của tôi lướt quá một người, khi nhìn thấy bà ta mạch máu toàn thân của tôi như ngưng đọng lại.
Có tôi đang ngồi ở hàng ghế nghe xét xử.
Tôi nhìn thấy cô tôi và cô tôi cũng đã nhìn thấy tôi, bà ta lạnh lùng không có biểu cảm gì rồi từ từ ngồi xuống.
Tôi nắm chặt bàn tay lại đến nỗi móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay gần như chảy máu thì tôi mới bình tĩnh lại được. Tôi không còn là Trương Siêu của năm năm trước nữa, tôi không cần phải sợ bà ta!
Sau đó Lâm Phương cũng xuất hiện, cô ấy đến với Sở Tiêu Tiêu. Nhìn thấy Lâm Phương thì tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn nên đã tạm thời quên đi chuyện của cô tôi.
Sở Tiêu Tiêu xuất hiện với tư cách là nhân chứng nên ngồi ở hàng ghế người làm chứng.
Sau đó đều khiến tôi không ngờ chính là Lâm Phương cũng ngồi xuống hàng ghế người làm chứng. Tôi cảm thấy cánh tay tôi đang phát run lên, toàn thân như bị nhấn chìm xuống nước khiến cả người rét run từ đầu đến tận bàn chân.
Đột nhiên Lâm Phương đứng dậy nói với cảnh sát vài câu sau đó Trần Ngọc Châu nhanh chân đuổi theo cô ấy, nằm lấy cánh tay Lâm Phương không cho cô ấy đi. Lâm Phương đẩy Trần Ngoc Châu ra, hắn liền tát Lâm Phương một cái thật mạnh vào mặt.
Lâm Phương ôm lấy mặt căm phẫn trừng mắt nhìn Trần Ngọc Châu sau đó bỏ chạy.
Trần Ngọc Châu định đuổi theo nhưng bị hai tên thuộc hạ của Trần Như Hải chặn lại.
Tôi không nghe rõ giọng của Trần Như Hải nhưng cũng có thể đoán được khẩu hình miệng là bảo Trần Ngọc Châu bình tĩnh chút. Hôm nay không được hống hách quá vì toàn hiện trường đều là các kênh truyền thông khắp cả nước chứ không phải mấy kênh tào lao trên mạng, nếu truyền thông quay lại được gì đó thì không dễ để che đậy đâu!
Trần Ngọc Châu lẩm bẩm vài câu oán trách bố hắn gan còn Trần Như Hải thì đang rất lo lắng hỏi Trần Ngọc Châu tại sao lại có nhiều nhà báo ở đây như thế
Trần Ngọc Châu nói hắn cũng không biết nhưng dù sao đến đây cũng tốt, để cho Trương Siêu mất hết thể diện trước truyền thông cả nước, cả đời này cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Nói xong dường như hắn cũng ý thức được rằng tôi đang nhìn hắn nên bèn đi về phía tôi, ánh mắt tôi như một con dao hận không thể đâm chết hắn tại chỗ.
Và ánh mắt của hắn cũng không thua kém gì.
Hai chúng tôi là bạn học cấp ba cuối cùng hôm nay cũng tranh đấu đến mức một sống một còn. Chúng tôi ai cũng sẽ không chịu nhường bước bởi vì chuyện này chính là cuộc đấu danh dự giữa hai người đàn ông!
Tòa án bắt đầu tiến hành xét xử, đầu tiên là nguyên cáo trình bày chứng cứ.