Sở Tiêu Tiêu hốt hoảng cản tôi lại: "Vết thương của cậu còn chưa khỏi, cậu không được đi đâu hết."
"Tránh ra."
"Bây giờ cậu làm thế này sẽ làm rách vết thương đấy, cậu tưởng tôi muốn quản cậu à."
"Tránh ra, chuyện của tôi không liên quan đến cô."
Sở Tiêu Tiêu bị dọa cho lùi về sau vài bước nhưng vẫn cứng đầu chặn lại không cho tôi đi.
"Cậu, cậu đừng mơ, cậu còn nói đến cho tôi một công ty cơ mà. Nếu cậu chết đi thì tôi đòi ai được chứ. Tôi không cho cậu đi đâu."
Hai tay cô ấy nằm lấy cánh cửa nhất quyết không cho tôi đi, nếu như là thường ngày thì tôi đã vứt cô ấy lên giường trói lại để cô ấy không phản kháng được rồi. Nhưng bây giờ tôi không có sức để đẩy cô ấy ra nữa.
Tôi hết sức nhẫn nại nói: "Đại tiểu thư à, rốt cuộc cô muốn gì. Tránh ra đi được không, tôi thật sự có việc quan trọng phải đi."
"Cậu không nói có việc gì thì tôi sẽ không để cậu đi đâu."
Tôi nói: "Tôi, tôi phải nhanh chóng xử lí Trần Ngọc Châu nếu không Lâm Phương sẽ không được an toàn.
Đương nhiên tôi không thể nói chuyên gia đình tôi cho cô ấy nghe được vì tội không muốn để bất cứ người nào biết về thân thế của tôi.
Nghe tôi nói như vậy Sở Tiêu Tiêu bền nói: "Câu đúng là đồ si tình, cậu thích Lâm Phương vậy sao?"
"Tránh ra."
Tôi thật sự không muốn nói nhiều nữa, nếu cô ấy còn không chịu tránh ra thì cho dù vết thương bị rách lại tôi cũng phải đẩy cô ấy ra bằng được.
"Được rồi, được rồi. Đừng có cho tôi ăn bánh ga tô nữa. Cậu muốn đi cũng được nhưng muốn đi đâu thì để tôi đưa cậu đi, bộ dạng cậu thế này thì lái xe, cuốc bộ nổi sao?"
Sở Tiêu Tiêu nói cũng đúng, tôi không hề muốn cô ấy đi theo nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cô ấy dìu tôi đến hầm để xe rồi hỏi tôi muốn đi đâu, toi cũng không biết đi đâu cả.
"Không biết đi đâu thì các con ra ngoài làm gì hả?" Sở Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn tôi.
“Đừng làm ồn, để tôi gọi điện đã”. Tôi gọi đến một số điện thoại mà vốn dĩ tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gọi.
Tôi gọi cho Triệu Tử Thâm, việc đã đến nước này thì tôi chỉ đành tìm anh ta thôi.
Hàn Khôn không cho tôi điều tra chuyện này nên chỉ cần tìm đến người mà Hàn Khôn quen biết thì chắc chắn chú ấy sẽ biết và tìm cách ngăn cản tôi.
Đương nhiên Tiểu Thái cũng có thể điều tra nhưng bây giờ Tiểu Thái đang ở lại thành phố Thông để điều tra vụ buôn lậu súng đạn. Đây không phải là chuyện nhỏ, bây giờ tôi không giúp được gì nhưng cũng không nên gây thêm phiền phức cho cậu ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi chỉ có thể tìm đến Triệu Tử Thâm thôi.
Sau khi nghe máy, Triệu Tử Thâm cũng không nói vòng vo, chắc là cũng đoán được tôi sẽ gọi đến nên liền hỏi thẳng là gặp tôi ở đâu.
"Bây giờ cậu có ở bệnh viện không? Tôi đang ở bệnh viện thành phố”. Tôi hỏi.
"Nghe nói rồi, đáng tiếc quá " Giọng của Triệu Tử Thâm rất nhỏ, chắc là đang bận gì đó.
Sở Tiêu Tiêu nghe rất rõ âm thanh trong điện thoại của tôi, cô ấy liền khó chịu nói: "Người này là ai thế, nói năng kiểu gì thể không biết gì mà đáng tiếc chứ”
Triệu Tử Thâm nói: "Đáng tiếc thật đấy, chỗ tôi có bệnh nhân đang cần ghép tim mà mãi chưa tìm được tim phù hợp. Trương Siêu này, câu nói xem có trùng hợp không chứ, hôm cậu được đưa vào bệnh viện tôi đã kiểm tra rồi, tim cậu khớp với tim cô ấy lắm."
Trong lòng tôi đang rủa tên này nói linh tinh gì thế nhưng mà tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu ta nên cũng chỉ đành nhẫn nhịn chứ không nói ra.
"Này tên kia, anh nói cái quái gì thế hả?" Không ngờ tôi không chửi mà Sở Tiêu Tiêu đã chửi toáng lên rồi.
Tôi lập tức chuyển chủ đề kẻo hai người này lại cãi nhau: "Bây giờ cậu đang ở đâu thế?"
"Tôi à, tôi đang khám nghiệm đây. Bệnh nhân của tôi không ổn rồi nhưng mà võng mạc của anh ta còn có thể. Ai da thôi đừng đánh nữa, là tôi đây! Lát nữa nói chuyện nhé, chỗ tôi còn có chút việc."
Sau đó liên cúp điện thoại, chẳng biết là cậu ta đang làm trò gì.
"Đây là người mà cậu muốn tìm à, chả đáng tin cậy chút nào”.
Sở Tiêu Tiêu lẩm bà lẩm bẩm, thấy tôi không nói gì liên chuẩn bị khởi động xe đi ra ngoài.
Lúc này đột nhiên có bốn chiếc xe Buick màu xanh bảy tám chổ đi vào, lần lượt đồ vào hầm để xe bệnh viên.
Sở Tiêu Tiêu bị chặn đường lại nên chỉ đành chờ một lát.
"Không đúng" Tôi nheo mắt rồi bảo Sở Tiêu Tiêu tát máy đi.
Vừa mới bị tai nạn xe nên bây giờ Sở Tiêu Tiêu rất nhạy cảm với mấy con xe đột nhiên chạy ra, tôi báo có ấy đừng động. Sau đó cô ấy liền nhanh như chớp tắt máy xe!
Mấy chiếc xe Buick kia tim đại vài chỗ trống đậu bừa, rồi sau đó một nhóm người trẻ tuổi mặt áo hoodie nhảy xuống từ trên xe, lén lút chào hỏi lẫn nhau.
“Mấy người này không phải đến khám bệnh đâu."
Đến Sở Tiêu Tiêu cũng nhận ra rằng đám người này còn chạy nhảy bình thường chứ không có ai giống người bệnh cả.
“Im lặng đi, họ có dao trên người đó." Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu nhìn sau eo mấy người đó, họ đều giắt dao sau eo và dùng ao khoác ngoài để che lại.
"Vậy vậy làm sao đây? Chúng ta chạy đi”
"Chưa chắc họ đã nhằm vào chúng ta”.
“Đám người này không phải người của bang Thanh Long thì cũng là người của bang Hồng Đăng. Không cần sợ người của bang Hồng Đăng, nếu là bang Thanh Long thì chúng ta cũng không thể trốn được."
Lúc học cấp ba, Sở Tiêu Tiêu là một nữ côn đồ nên cũng có chút hiểu biết về xã hội đen ở thành phố Thông. Nhưng so với xã hội đen thì nữ sinh cấp ba chỉ giống như chơi đồ hàng mà thôi. Nếu tôi nói cho cô ấy biết bác sỹ chủ trị của bệnh viện này là bang chủ của một trong hai bang lớn nhất thành phố Thông thì e là cô ấy có chết cũng không dám tin.
Sở Tiêu Tiêu lập tức phản ứng lại "Đúng thế, chúng ta không được trốn, nếu như nhắm vào chúng ta thật thì Lâm Phương sẽ gặp nguy hiếm”
"Cô ngồi trên xe cho tôi” Tôi nói.
Sở Tiêu Tiêu liền kéo tôi lại, vì gấp quá nên cô ấy đè lên vết thương của tôi làm tôi đau đến nỗi hai mắt tối sầm lại.
"Cậu, cậu không thể đi một mình thế được, tôi phải đi với cậu."
Tôi nắm lấy tay cô ấy rồi đẩy ra: “Đưa cô đi theo thì tôi càng phải nộp mạng sớm hơn đấy."
Sở Tiêu Tiêu ngại ngùng lè lưỡi rồi tháo dây an toàn ra xuống xe đỡ tôi.
"Không cần đâu, tôi tự đi được”
Tuy vết thương vẫn còn đau nhưng cho dù tôi có bị thương nặng hơn nữa cũng không nhẫm nhò gì.
Sở Tiêu Tiêu thấy tôi cởi áo khoác ngoài ra rồi cột chặt quanh eo, tuy sắc mặt còn nhợt nhat nhưng hành động đã rất dứt khoát và nhanh gọn. Cô ấy liền sững sờ nhìn tôi.
"Mạng của bộ đội mấy cậu đều làm từ sắt hả?"
“Thế này có là gì chứ, năm đó tôi đi Tây Nam làm nhiệm vụ chiến hữu của tôi còn bị bom đánh cho lòi cả ruột mà vẫn tự mình xông vào đánh quân địch đấy”.
Sở Tiêu Tiêu tặc lưỡi nói: “Bộ đội đều là hảo hán, không ngờ cậu lại trải qua nhiều chuyện như vậy."
Hồi nãy tôi chỉ buột miệng nói thế thôi chứ không hề có ý khoe khoang nhưng nghe Sở Tiêu Tiêu nói như vậy thì tôi có chút hối hận rồi. Lâm Phương nói rằng Sở Tiêu Tiêu thích tôi nhưng tôi không hề có ý gì với cô ấy thì cũng không nên thả thính như thế.
Tôi liền nghiêm túc nói: "Đi theo tôi, đừng nói gì cả."
Người dưới hầm để xe không ít nhưng đám người đó vẫn rất ngạo nghễ nên mọi người đều tránh xa chứ không dám chạm mặt với họ. Chúng tôi cũng hòa vào đám người để không bị lộ tung tích.
Tôi liền nhắn tin cho Hạ Cát Hoài bảo cậu ấy lập tức đưa người đến bệnh viện thành phố, ở đây có thể sẽ có đánh nhau nên hãy đưa người đáng tin cậy đi theo, khoan hẵng báo cáo với cấp trên.
Đám người này đi đến đại sảnh bệnh viện quan sát một vòng xung quanh sau đó bàn bạc một lúc, không biết là đang có âm mưu gì.
Đột nhiên bọn chúng đưa mắt ra hiệu với nhau, mấy người trong đám đó liền đạp mạnh vào những người xung quanh. Những người xung quanh không kịp phòng vệ nên bị đá bay một đoạn rất xa, trong đại sảnh vang lên tiếng thét rất chói tai.
"Đập hết đi!"
Mấy người này liền rút dao sau lưng ra, chúng không chém người nhưng nhìn thấy cái gì liền đập phá cái đó.
Mọi người hãi hùng bỏ chạy tán loạn, bảo vệ bệnh viện cũng không dám xông lên ngăn cản.