**********
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” “Đúng vậy, sao cậu ta lại nói cậu ta cũng có quyền bỏ phiếu ?” “Cậu ta không phải là thư ký của ông Cam sao?”
Liễu Vinh không hổ là người từng trải, tuy ông ra đã lờ mờ đoán ra thân phận của tôi, nhưng vẫn không cam lòng muốn đấu tranh. “Cậu có quyền bỏ phiếu? Ha ha, nực cười. Bảo vệ đầu, vào đây, kéo tên quấy rối này ra ngoài cho tôi!”
Ông Cam hừ một tiếng: "Liễu Vinh, thủ đoạn bạo lực của ông đã dùng một lần ở Tuấn Nhiên với tôi rồi, còn muốn dùng lần thứ hai với thiếu gia sao? Ông nghĩ đây là đâu chứ, Tuấn Nhiên chúng tôi là nơi để ông mặc sức sắp xếp sao?”
Những lời này của ông Cam chẳng khác gì ném một quả b khủng bố vào đám người, khiến cho tất cả đều kinh hoàng! “Cậu ta là thiếu gia sao? Là con trai của
Trương Tuấn.” “Chính là Trương Siêu đó sao? Làm sao có thể, Liễu Vinh sao lại để cho cậu ta xuất hiện ở đây chứ?" “Đúng vậy, không phải Liễu Vinh đã hứa hẹn với chúng ta là Trương Siêu tuyệt đối không xuất hiện sao? Vậy nên tôi mới dám bỏ phiếu đồng thuận cho ông ta, nếu không làm sao tôi có thể làm chuyện dại dột như vậy.”
Tiếng của những người này rất nhỏ, nhưng thính giác của tôi đã trải qua huấn luyện, xuất sắc hơn rất nhiều so với người bình thường, mỗi một từ bọn họ nói tôi đều có thể nghe rất rõ ràng. “Chuyện này rốt cuộc là thế nào, Trương Siêu đã tới đây rồi, chúng ta nên theo bên nào?”
Liễu Vinh đập bàn, hét yên lặng, tất cả đều không dám bàn tán nữa. Mọi người đều im bặt nhìn tôi và Liễu Vinh, ảnh mắt tập trung trên người hai chúng tôi. “Cậu nói cậu là Trương Siêu, ai có thể chứng minh được?” Liễu Vinh cười khẩy: “Ông Cam, ông tùy tiện lỗi một tên trên đường vào đây là có thể giả mạo đứa con duy nhất của Trương Tuấn sao? Định lừa gạt ai chứ.” “Đúng vậy, người này rốt cuộc có phải Trương Siêu hay không.” “Có khi cái tên cũng không phải thật.” “Có lẽ tên là thật, nhưng thân phận là giả, chỉ là trùng tên thôi.”
Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn về phía ông Cam. Ông Cam rút từ trong cặp tài liệu ra một đống tài liệu, ném xuống giữa bàn. “Tôi biết các người sẽ không tin nên đã chuẩn bị bản sao các tài liệu liên quan rồi, còn có cả bản sao tài liệu của văn phòng công chứng. Các người tự xem đi."
Liễu Vinh giật lấy tài liệu, sau khi liếc mắt một cái, sắc mặt hắn liền tối sầm lại rồi ném tài liệu đi. Một lát sau, những người khác mới dám cầm tập tài liệu này lên xem. “Đây là sự thực. “Đúng vậy, thật sự là Trương Siêu, ông xem, ảnh chụp cũng giống như đúc. “Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu ta là con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị Trương, há chẳng phải là thiếu gia của chúng ta sao, ban nãy chúng ta đã đứng sai phe rồi..." “Đúng vậy, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?” “Xem kỹ hằng nói, trước hết chúng ta phải đổi thái độ.
Thái độ của không ít người đã dao động, những người này vốn không trung thành ủng hộ Liễu Vinh, lúc này vừa thấy tình thể thay đổi, thái độ cũng lập tức quay ngoắt. “Cậu, được, cho dù cậu là Trương Siêu. Thì sao chứ? Chúng ta bỏ phiếu biểu quyết lại lần nữa. Tôi không tin cậu có tới bốn mươi phần trăm cổ phần, đó là toàn bộ cổ phần của bố cậu, Hàn Khôn không lý nào lại đưa tất cả cho cậu.”
Liễu Vinh vừa thốt ra lời này, những người vốn đang dao động ở bên dưới lại nghiêng về phía ông ta trong nháy mắt.
Liễu Vinh nói tiếp: “Tôi tạm thời coi như Hàn Khôn có lương tâm, ông ta có thể để cho cậu thừa kế hai mươi phần trăm cổ phần cũng không tệ rồi. Ông ta là tên cò mồi thông thạo luật pháp, không lý gì lại không động tay động chân trên hợp đồng. Tạm thời coi như cậu có hai mươi phần trăm cổ phần, hôm nay chỉ có tám mươi phần trăm cổ phần tham dự hội nghị cổ đông, bây giờ chúng tôi nắm bốn mươi phần trăm biểu quyết, đề án dù gì cũng được thông qua, ông Cam bắt buộc phải cút xéo.”
Liễu Vinh đã trở mặt, không thèm giả vờ đóng kịch với chúng tôi nữa. Tôi thấy ông ta như vậy cũng mừng, cứ diễn mãi tôi thật sự rất đau đầu!
Thấy tôi không nói lời nào, Liễu Vinh càng quả quyết hơn, ông ta đứng lên dạo bước nói: “Trương Siêu à, cậu là đại cổ đông của công ty, là con trai của Trương Tuấn, từ trên xuống dưới công ty chúng tôi đều không bạc đãi cậu. Cho dù ai ngồi ở ghế Giám đốc Tài chính của công ty này, cậu vĩnh viễn là thiếu gia của Tuấn Nhiên. Tôi biết câu và thiếu gia của Cự Ân có chút mâu thuẫn, cậu cứ yên tâm, tuy tôi là đối thủ của Hàn Khôn, nhưng cậu đối với tôi cũng là lớp con cháu, chuyện này tôi sẽ thay cậu xử lý công bằng, cậu không cần phải đối đầu với tôi.”
Ông ta lại có thể nói huỵch toẹt những lời lòng lang dạ thú như vậy, có thể thấy người này đã hoàn toàn gạt bỏ sĩ diện, hơn nữa còn rất ngạo mạn
Ông Cam có hơi không cam lòng, khẽ gầm lên: “Tôi và Luật sư Hàn mới là những người trung thành với Tiểu Siêu, Liễu Vinh, ông đừng có cổ ra vẻ."
Bây giờ Liễu Vinh hoàn toàn không quan tâm nữa, ông ta lắc lư đi tới phía sau tôi, hai tay đặt lên bờ vai tôi và cười nhạo: “Cậu tin không? Mọi người có tin không?”
Liễu Vinh vỗ vỗ vai tôi, thả lỏng nói: “Tôi đã ở công ty này mười mấy năm rồi, tôi hiểu Hàn Khôn và ông Cam hơn câu nhiều. Kẻ hiểu mình nhất không phải bạn bè, mà là kẻ địch. Ông Cam đưa cậu tới đây, nhất định rất nhiều người sẽ trở mình đứng về phía cậu, các người thật xảo trá, cậu nghĩ tôi không biết con át chủ bài của câu sao? Trên tay cậu có thể có nhiều hơn hai mươi phần trăm cổ phần sao? Ha ha. Thôi được rồi, Trương Siêu, cậu tốt nhất nên gọi tôi một tiếng bác, tôi sẽ nể tình cậu là phận con cháu, sẽ không bạc đãi cậu.”
Tài ăn nói của Liễu Vinh quả thật là ghế gớm, ông ta rõ ràng đang ở thế yếu, vừa nói hai ba câu đã thuyết phục được tất cả mọi người, họ lại nhỏ tiếng phụ họa theo ông ta.
Ông Cam cũng không nói gì, ngồi xuống chờ tôi lên tiếng.
Tôi nhìn chằm chằm vào Liễu Vinh một lát, nhịn không được cười phá lên.
Liễu Vinh nghi ngờ hỏi: “Cậu cười cái gì. Tôi nói rất hài hước hay sao?” “Tôi chỉ cười ông sao luôn tự tin đến vậy. Sao ông có thể khẳng định trong tay tôi có bao nhiêu cổ phần như thế?"
Khóe miệng Liễu Vinh hơi co giật: “Cậu còn muốn lừa tôi sao? Tôi hiểu rõ hơn cậu Hàn Khôn là loại người gì.”
Ông Cam nói: “Thật ra...
Tôi đưa tay ngăn lại, để ông Cam ngừng nói chuyện, sau đó tôi chống tay lên bàn đứng dậy, nhìn những cổ đông xung quanh có lớn có nhỏ đang chờ tôi lên tiếng. “Như thế này đi, bây giờ mọi người bày tỏ quan điểm một chút, ai bằng lòng để ông Cam ở lại thì bỏ phiếu chống, không muốn ông Cam ở lại thì giơ tay bỏ phiếu đồng thuận. “Cậu, cậu Trương, cậu hãy nói cho chúng tôi biết cậu có bao nhiêu cổ phần đã.” Có người cất tiếng nói.
Sau đó có rất nhiều người phụ họa theo, đều nói rất đúng, yêu cầu tôi công bố số cổ phần mình nắm giữ.
Hai tay tôi ra hiệu ý bảo bọn họ yên lang.
Tôi nói: “Tôi không công bố số cổ phần cũng được mà, vốn dĩ muốn mọi người bày tỏ ý kiến, nếu tôi công bố cổ phần, mọi người trai lại sẽ lần tần. Bây giờ mọi người chỉ cần dựa vào suy nghĩ trong lòng mình mà giơ tay là được rồi.”
Tôi cười nói, nhưng sắc mặt những người bên dưới đã rất khó coi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không hề thảo luận với nhau mà lặng lẽ suy nghĩ.