Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
"Đội trưởng, anh đừng có chế giêu tui nữa!" Tiểu Thái sốt ruột tới nói tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mặt đỏ tía tại của cậu ta.
Giọng điều tôi trở nên nghiêm túc: "Thái Tiểu
Bang!"
Cậu ta ở bên kia điện thoại hỗ một tiếng theo phản xạ có điều kiện: "Có"
"Bay giờ tôi giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, lệnh cho cậu vũ trang đầy đủ, dốc hết sức tấn công cao điểm Lâm Nguyệt Nhi kia. Cậu cần phải giành chiến thắng càng sớm càng tốt, dốc sức xoay chuyển tình hình cho cuộc chiến then chốt, chỉ cho phép tiến lên không được rút lui, chỉ được chiến thắng không được thất bại
"Đội trưởng..
Tôi cúp máy kịp thời, khỏi phải nghe mấy lời quanh có ngày ngày của cậu ta. Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ là nhất gan, cứ đứng trước mặt con gái là sợ hãi chả làm được gì, đĩ nhiên, điểm này cũng tương tự với tôi. Đây e là truyền thống vinh quang của binh sĩ Bảo Tuyết chúng tôi.
"Chuyện gì thế? Sao anh vui vậy?"
Lâm Phương đột nhiên hỏi tôi, lúc này tôi mới dời mất từ trên điện thoại di động sang cô ta, chỉ nhìn thoảng qua đã không kiềm chế được mà thảm hit vào một hơi.
Cô ta mặc một chiếc váy trẻ ngực màu vàng nhạt,có áo chữ V khoét sâu, thứ bóng tin tròn trịa bên trong như ẩn như hiện, khẽ rung động theo nhịp thở của cô ta. Cô ta ăn mặc cầu kỳ khác thường. từ khi quen biết tới giờ, đây là lần cô là mặc đẹp nhất mà tôi từng thấy. Anh mat của tôi hoàn toàn bị bộ ngực như hai quả bom nó dưới nước của cô ta hấp dẫn, hoàn toàn không còn sức lực nhìn những thứ khác.
Lâm Phương lại nói với tôi "Đẹp không?”
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, họ khan một tiếng, cố gắng dời mắt khỏi bộ ngực tới gương mặt của có ta, sau một hồi lâu tôi mới nói: "Trong rất tuyệt."
Hoa khôi không hổ là hoa khôi, không quá lời khi nói cách ăn mặc này rất tuyệt vời, không hề thua kém Sở Tiêu Tiêu. Nhưng nhắc tới cũng thật lạ, đầu tôi vừa nhớ tới Sở Tiêu Tiêu, liên nhớ tới cảnh Sở Tiêu Tiêu vô tự cười to khi thế, sau đó nhìn lại Làm Phương, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có ta thật tầm thường, cũng chỉ có như thế.
Lâm Phương nghiêng đầu cười khẽ, đưa tay đeo bông tai lên: "Anh chờ em chút, sắp xong rồi. Trên bàn có trà rót sàn cho anh đó"
Động tác này có vẻ như vô tình, nhưng vì cử động của hai tay lại khiến cho bộ ngực của cô ta có vẻ càng nhìn thấy rõ hơn, cảng cao ngất hơn. Cái vảy khoét cổ V sâu kia vốn không phải quân áo được may đo riêng, nó không vừa vặn với người cô ta, chỉ cần tùy tiên cử động một chút, khoảng hở sẽ càng trở nên lỏng lẻo hơn, bên trong lộ ra da thịt trang mịn như sữa, khiến tim của tôi đập hụt mộtnhịp
Có ta đứng trước gương chuyên tâm đeo khuyến tại, tôi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ sợ mở miệng nói sai, vì vậy tôi ngồi xuống chiếc số pha phía sau. Ai mà ngờ vừa ngồi xuống uống hợp nước, tôi suýt chút nữa phun hết nước ra.
Mặt sau của cái váy này, hóa ra là lộ hết cả lưng
Tôi cảm thấy có một ngọn lửa bùng cháy trong cổ họng, khát khô không nói nên lời, cơ bắp cả người đều căng cứng.
Loại váy khoét cổ V sâu hoắm lại lỗ lưng này, mặc hay không thật sự chẳng khác biết gì nhiều. Không những thể nửa kín nửa hở như vậy, thực sự còn hấp dẫn hơn cả không mặc gì.
Bồng nhiên, cô ta nhìn qua gương bắt được ảnh mắt của tôi, hai mặt chạm nhau. Sau đó có ta nở nụ cười, một nụ cười yêu kiều mê hoặc, trái tim tôi đập lỗi nhịp, bản mặt dày dặn nhảy mặt đỏ bừng, không có gì ngại hơn là nhìn lên bị bắt gặp
Tôi vội vàng giả vờ uống nước, nhưng nhắc tới cũng thật là con mẹ nó gặp quỷ, tôi càng không nhìn cô ta, bầu không khí trái lại càng lúng túng hơn, giống hệt như tôi đã làm cái gì đó chột dạ
Lâm Phương bước tới bên cạnh tôi, sau đó ngôi xuống, dựa rất gần tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được trên người cô ta tỏa ra mùi hương và hơi rộng mê người.Tôi muốn tránh ra một chút, nhưng cảm giác này thật lạ, cứ như tôi là Đường trưởng lão, còn có ta giống như nữ yêu tinh. Tôi quyết tâm liều mạng ngôi yên không trốn tránh, cho rằng dù sao tôi l cũng sẽ tháng lưng mà ngồi, sợ cái gì chứ? Tôi sợ có ta sao? Một người đàn ông như tôi, dù sao cũng không thể để một con nhóc như có ta đề xuống ghế số pha sàm sỡ được. Cho dù có ta có bừng bừng dã tâm, cũng không có năng lực làm như vậy.
Tôi đang suy nghĩ, bàn tay nhỏ nhãn mềm mại của Lâm Phương đã đặt trên đầu gối tôi, lúc cảm giác yếu đuổi mềm mại lan truyền tới, tôi lại chẳng có chút triển vọng nào mà lập tức có phản ứng.
“Chúng ta vẫn nên giữ một chút khoảng cách thi tốt hơn. Tôi bỏ tay Lâm Phương ra và nói: "Tôi dù sao cũng đã có bạn gái, chúng ta tiếp xúc như vậy, là không có trách nhiệm với cô, cũng không có trách nhiệm với Tiêu Tiêu
Tôi nói vô cùng rõ ràng, mà sao lạ quả, lý trí của tôi rất tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể khống chế nổi mà nóng lên, cơ bắp thất chặt, có một loại cảm xúc nôn nóng ùa về trong lòng, rất muốn tìm thứ gì đó mềm mại để giải tỏa một chút.
Tôi cũng không xa lạ gì cảm giác này, ngày trước lúc còn ở quân đội Bảo Tuyết, chúng tôi đều đã trai qua huấn luyện kháng thuốc, bao gồm các loại độc phổ thông và thuốc gây tê Chuyện này khiến tôi nhớ tới lại lần chúng tôi tiến hành huấn luyện kháng độc tố phổ thông, và đây chính là phản ứng sau khi uống hết liều thuốc giảm lượngNhưng những loại chất độc này đều là thuốc được quản lý, Lâm Phương có là làm sao có thể có được chứ?
Ánh mặt Lâm Phương lóe lên sự đau khổ không dễ gì nhận ra được, nhưng cô ta mau chóng điều chính lại tâm trạng nói: "Được. Nhưng hôm nay anh là bạn trai er, em là bạn gái của anh. Chang phải hôm nay anh muốn giả vở ở bên em cả một ngày sao, trừ khi anh đã đối ý rồi."
Tôi rất muốn nội tại đổi ý rồi, nhưng trong ánh mắt Lâm Phương hiện lên vẻ đau khổ, tôi liên nhớ lại lời chủ Lý vừa nói, cô ta thật sự rất đáng thương, tôi việc gì phải làm cô ta đau lòng nữa chứ?
Hơn nữa, dù sao chúng tôi cũng chỉ giả vờ làm người yêu một ngày này, tôi chắc chắn sẽ không làm những chuyện khác thường, Lâm Phương chắc chắn cũng thế.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc xong liên cười nói: "Tôi không đổi ý, ngày hôm nay có muốn thế nào, tôi giúp cô
Lâm Phương nhẹ nhàng thở phào, cười một tiếng. cô ta ôm lấy cổ của tôi và nhón mũi chân thơm lên mặt tôi một cái. Tôi cố gắng đỡ lấy eo của cô ta ý định ban đầu là muốn đẩy cô ta ra xa một chút, nếu không mấy quả bom dưới nước ngạo nghề của cô ta cứ dần lên ngực tôi thì ai mà chịu nổi
Ai mà ngờ tay tôi vừa đỡ lấy đã lập tức chạm tới lần da nhẵn bóng lộ ra bên ngoài vậy đầm, vòng eo mềm mại như tơ lụa dân chặt vào lòng bàn tay tôi,giống như nêm một quả born nặng ký vào trong lòng tôi, suýt chút nữa làm nổ tung tất cả lý trị của toi.
Tôi cần răng một cái và đây Lâm Phương ra, Lâm Phương nhìn tôi không hiểu chuyện gì.
"Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt đa, buổi sang đi vội còn chưa rửa mặt "
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt Lâm Phương thế nào, tôi lập tức chu ngay vào nhà vệ sinh. Tôi mở vòi nước trong nhà vệ sinh và hát lên mặt, gương mặt nóng tới nói như sắp bốc cháy mới chịu hạ nhiệt một chút
Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại trở nên vô dụng như vậy chứ? Càng sống lâu càng lặp lại thời cũ, tôi còn tưởng rằng sau khoảng thời mặt dày mày dạn chung đụng với Sở Tiêu Tiêu, đã không còn chút mặt mũi nào rồi, không ngờ vẫn chẳng được việc gì như vậy.
Tôi nhìn mặt minh trong gương, đỏ như quả gấc vậy, cực kỳ không ổn. Ngày trước tôi hay đỏ mặt khi nói chuyện với con gái, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng đỏ đến như vậy.
Nghĩ rồi tôi đặt ngón trỏ lên mạch tay bên phải, và ngạc nhiên nhận ra mạch minh đập vô cùng nhanh, chẳng trách sắc mặt tôi lại đỏ như vậy.
Khi vận tốc máu của một người quá nhanh, nhịp tim tăng, mặt cũng sẽ trở nên đó bừng. Nhưng nếu là ngại ngùng đỏ mặt thông thường sẽ nhanhchóng khôi phục bình thường, nếu không cơ thể của người đó sẽ dễ dàng sụp đổ
Nhưng nếu bị nhiễm độc cơ thể sẽ tăng tốc độ lưu thông máu để loại bỏ chất độc, thúc đẩy quá trình chuyển hóa các chất có hại này bằng các cơ quan trong cơ thể Chất độc thông thường có thể được loại bỏ theo cách này, còn chất độc chết người cũng có thể vì thế mà trở nên càng nguy hiểm hơn,