Sở Tiêu Tiêu không chịu gặp tôi nên tôi chỉ đành đứng một bên cửa nhà cô ấy chờ đợi, tôi không tin cô ấy không ra khỏi căn biệt thự này. Dù sao tôi cũng từng đi lính nên việc chờ đợi người khác không hề khó khăn gì với tôi.
May mà chiếc BYD này không bắt mắt chút nào nên những người đi ngang không thèm nhìn ngó đến và Sở Tiêu Tiêu cũng sẽ không để ý đến.
Chờ đến buổi tối thÌ cửa nhà Sơ Tiêu Tiêu đã mở ra sau đó một chiếc Mini Cooper đi ra và người lái chính là Sở Tiêu Tiêu
Tôi liền đi theo cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu không hề biết người đi phía sau là tôi, may mắn hôm nay lái chiếc BYD này đến chứ nếu lái chiếc Poscher đến thì bị phát hiện từ lâu rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, xe của Sở Tiêu Tiêu dừng ở quảng trường Thời Đại. Tôi cũng dừng ở vị trí đỗ xe gần đó rồi đi theo cô ấy. Sau đó chờ cô ấy đi vào thang máy rồi tôi nhìn số tầng thang máy dừng là tầng tám tầng mười và tầng mười bảy, tôi lập tức bấm lại tháng máy ở ba tầng đó.
Đối với một trinh sát viên mà nói thì việc theo dõi một người dễ như trở lòng bàn tay và rất nhanh sau đó tôi đã ngồi ở quán cafe tầng mười chờ Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu có vẻ như đang chờ người khác, tôi liền tìm một vị trí ở bên phải cô ấy vì có vải trang trí ngăn ở giữa chúng tôi nên cô ấy không nhìn thấy tôi nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Tôi vừa ngồi xuống thì Lâm Phương đi đến, sao cô ấy lại đến đây?
“Tiêu Tiêu, bà gặp tôi là có chuyện gì muốn nói thế?”
“Lâm Phương à, tôi và bà là bạn bè bao nhiêu năm nay, bà có thể cho tôi một câu chắc chắn không? Bà đang nghiêm túc với Trương Siêu ư?"
" Đương nhiên rồi, tôi rất thích Trương Siêu và chuyện đó xin bà đừng nói với Trương Siêu."
Tôi nghe xong cảm thấy rất mơ hồ, rốt cuộc là chuyện này là sao?
Sở Tiêu Tiêu nói: “Tôi không nói nhưng mà tôi cũng không thể nói dối. Hôm nay, Trương Siêu đã đến tìm tôi rồi, nếu cậu ấy hỏi tôi thì tôi cũng không thể nói dối thay bà được. Con người tôi từ trước đến nay không hề biết nói dối”
Lâm Phương bỗng nắm chặt lấy tay Sở Tiêu Tiêu "Cầu xin bà đó Tiêu Tiêu, cái gì bà cũng có rồi nên bà không hiểu tôi đâu”.
Lẽ nào chuyện Sở Tiêu Tiêu nói đến là chuyện Lâm Phương lên xe xịn của người khác?
Nhưng Lâm Phương đâu phải là người ham tiền không thì sao có thể ở bên tôi chứ, tôi nghĩ mãi cũng không thể hiểu nỗi.
Giọng của Sở Tiêu Tiêu cũng rất kích động: "Tôi không hiểu bà và cũng sẽ ai làm lá chắn cho bà. Nhưng Lâm Phương à bà có cảm thấy mình làm thế quá vô liêm sỉ rồi không. Tôi thật sự không hiểu tại sao bà lại trở nên như thế?”
Tâm trạng của Sở Tiêu Tiêu rất kích động nên đã gây sự chú ý cho vài người xung quanh. Da mặt của Lâm Phương rất mỏng nên bỗng chốc giọng nói như muốn khóc.
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu không hiểu rốt cuộc họ thế nào.
Lâm Phương nói: " Sở Tiêu Tiêu, tôi hiểu tâm trạng của bà bây giờ. Nhưng tôi thích Trương Siêu nên tuyệt đối sẽ không cho phép bà làm tổn hại đến tình cảm của hai chúng tôi. Nếu bà cứ nhất quyết làm như thế thì tôi thà rằng không có người bạn như bà.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế, hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông à?"
“Hình như là thế, tên Trương Siêu này là ai mà khiến hai cô gái xinh đẹp như thế này đều thích anh ta thế. Giỏi thật đấy”.
"Nghe tên quen tai quá, có phải là tên Trương Siêu đang nổi trên mạng đó không. Tên này cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ, đến Trần Ngọc Châu mà cũng bị hắn trị đấy"
" Chắc là thế đó. Anh chưa đọc kĩ trên mạng à, chỉ là một tên nghèo kiết xác thôi. Tuy là cũng không đến nỗi xấu trai nhưng sao hai cô gái xinh đẹp này có thể nhìn trúng anh ta chứ?"
Những người xung quanh bình luận xôn xao bàn tán rốt cuộc là có chuyện gì.
Có lẽ Sở Tiêu Tiêu không muốn tiếp tục bị người ta bàn tán nữa nên liền xách túi đứng dậy và nói: "Nếu cô thật sự thích cậu ấy thì hãy đổi xử tốt với cậu ấy đi. Đừng để tôi biết được cô phụ lòng cậu ấy nếu không nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Tôi đi đây, sau này tôi sẽ không gặp lại mấy người nữa. Cô cũng nói rõ ràng với Trương Siêu đi bảo cậu ấy đừng đến tìm tôi nữa."
Tôi liền đứng dậy, Lâm Phương vừa nhìn thấy tôi mặt cô ấy liền tái mét ra.
Sở Tiêu Tiêu liền giải thích: " Không phải tôi bảo cậu ấy đến đây."
Lâm Phương cắn môi nhưng không hề tin lời giải thích của Sở Tiêu Tiêu.
Tôi nói: " Phương Phương em đừng trách nhầm cô ấy. Thật sự không phải Sở Tiêu Tiêu bảo anh đến đây mà là anh theo cô ấy đến đây. Anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người rồi rốt cuộc là có chuyện gì."
Lâm Phương cúi đầu xuống giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Không ít người đều đang nhìn về phía chúng tôi, tôi không muốn nhiều người để ý nên liền đi vào chỗ ngồi của bọn họ rồi kéo tấm rèm xuống.
Sở Tiêu Tiêu nói: "Tôi đã đồng ý với Lâm Phương là không nói rồi, cậu tự đi hỏi cô ấy đi Trương Siêu à, tôi không giỏi nói dối nên tôi không muốn nói."
"Vậy cô có thể nói thật cho tôi biết."
Sở Tiêu Tiêu lắc đầu và vẫn không chịu nói ra.
Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến hai người bạn thân lại trở mặt thành thù như vậy. Nếu Lâm Phương thật sự leo lên xe của người khác thì với tính cách của Sở Tiêu Tiêu e là sẽ khuyên Lâm Phương chia tay với tôi và ở bên người khác rồi.
Tôi nói: “ Hai người nhất định phải nói cho tôi biết nếu không tôi cũng sẽ tự đi tìm hiểu. Tôi từng là trinh sát viên nên không đến nỗi không điều tra ra được chuyện nhỏ này đâu."
Lâm Phương thở dài một hơi rồi uống một ngụm nước, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Tôi nhìn cô ấy, lẽ nào giống như Sở Tiêu Tiêu và Thanh Thanh nói, cô ấy lừa dối tôi sao?
Cô ấy là cô gái đầu tiên mà tôi thích, nếu thật sự như vậy thì tôi không dám nghĩ tới.
Tôi nằm chặt tay đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay đau điếng. Trong lòng tôi vừa tức giận vừa lo lắng.
"Em nói đi Phương Phương."
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tôi, Lâm Phương ngẩng đầu nhìn tôi một cách tuyệt vọng.
“Sở Tiêu Tiêu cũng thích anh, em không muốn nói bởi vì em không muốn đánh mất anh. Thật không ngờ anh lại nghi ngờ em."
Trong chốc lát tôi sững người ra còn Sở Tiêu Tiêu thì không nói gì cả, khi nghe
Lâm Phương nói như thế cô ấy liền xách túi bỏ đi.
" Sở Tiêu Tiêu!"
Tôi chưa kịp gọi Sở Tiêu Tiêu đứng lại thì Lâm Phương ở đằng sau liền gọi tôi: " Trương Siêu! Anh cần Sở Tiêu Tiêu chứ không cần em sao?"
Tôi vội vàng nói: "Không phải! Từ khi học cấp ba anh đã thích em rồi, cho dù thế nào anh cũng sẽ không thay lòng."
Lâm Phương không kiềm được khóc òa lên, nước mắt không ngừng rơi xuống rồi nhào vào lòng tôi.
Tôi hận không thể tự tát mình một cái, tôi đúng là kẻ không ra gì sao có thể khiến người phụ nữ mình thích khóc như thế này chứ.
" Tiêu Tiêu nói với em cô ấy cũng thích anh và muốn cạnh tranh công bằng với em, em chỉ xin cô ấy đừng nói ra. Bởi vì em không tranh giành được với cô ấy."
Đầu óc tôi trở nên rất mơ hồ, thật sự không biết tại sao lại thành ra thế này. Nhưng chắc chắn là tôi không đúng và không biết là tôi đã khiến Sở Tiêu Tiêu hiểu lầm từ khi nào
“Phương Phương, trong lòng anh em là tuyệt với nhất”.
Lâm Phương khóc đến nỗi khóc thở không ra hơi “Tiêu Tiêu nói rằng chỉ cần nhìn thấy anh là cô ấy sẽ không kìm được mà nói ra. Cô ấy nói sau này không muốn gặp chúng ta nữa, Anh phải động ý với em đừng gặp cô ấy nữa bởi vì em không muốn mất anh”
Tôi thật không ngờ Lâm Phương lại coi trong tôi như vậy, tôi liền ôm chặt cô ấy vào lòng.
“Phương Phương à em yên tâm, cho xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không phải bội em. Nhưng anh phải nói rõ ràng với Sở Tiêu Tiêu vì cô ấy là bạn em nên anh không muốn vì anh mà khiến tình cảm giữa hai người rạn nứt.”
Cho dù là một tháng trước tôi cũng không dám tin bản thân mình lại nói ra những lời này.
Lâm Phương và Sở Tiêu Tiêu là người như thế nào? Một người là hoa khôi lớp năm đó, một người là tiểu thư con nhà quyền quý cao ngạo, hai người này không thèm liếc nhìn tôi một cái mà bây giờ lại khiến tôi phải chọn lựa.