Lục tổng cảm thấy rất khó xử một mực lắc đầu với tôi: " Trương Siêu và cậu đúng là nhân tài. Nhưng tôi không giữ cậu được nữa rồi, cảm ơn cậu về hợp đồng với tập đoàn Cự Ân nhưng tôi phải sa thải cậu nếu không sẽ không giữ được công ty tôi nữa.”
Cái gì?” Lâm Phương sốt ruột đến nỗi không cảm thấy sợ hãi nữa liền nắm lấy cánh tay Lục tổng, “ Tại sao thế?"
không biết đấy thôi. "Cô sáng sớm nay bên Cự Ấn nói nếu tôi không sa thải cậu thì công ty của tôi sẽ không qua nổi chủ nhật tuần này. Sau đó tất cả tài khoản ngân hàng của tôi đều bị đóng băng hết! Đến thẻ ngân hàng cá nhân của tôi cũng bị đóng băng luôn, hôm nay xém chút không có tiền bắt taxi nữa. Trương Siêu à, tôi không phải là người không trọng đạo nghĩa nhưng tôi thật sự không đấu được với tập đoàn Cự Ấn. Tôi sốt ruột đến nỗi muốn nhảy lầu luôn rồi, chờ cậu mà mãi không thấy cậu đến công ty nên tôi chỉ đành đứng dưới nhà cậu chờ cậu thôi.”
Lâm Phương giọng như muốn khóc: “ Còn tôi thì sao?"
" Không nhắc đến chuyện này, chỉ nói một mình Trương Siêu thôi."
"Trương Siêu, cậu nói gì đi chứ, phải làm sao đây?" Không ngờ Trần Ngọc Châu lại si tình như thế, đến nước này rồi mà cũng không nỡ ra tay với Lâm Phương.
Lục tổng lúng túng nói: " Tiểu Siêu à, cậu hãy nương tay bỏ qua cho công ty tôi đi. Tôi cũng không đối xử tệ với cậu nhưng chiếc Land Rover này hơi đắt. Cậu, cậu trả lại tôi nhé."
Lâm Phương có chút sốt ruột hơn tôi: "
Không được, Lục tổng à anh sa thải cậu ấy thì cậu ấy thất nghiệp mất.”
" Lâm Phương à tôi không sa thải cậu ấy thì ai cũng thất nghiệp hết! Nhiều công việc như thế cậu ấy có thể tìm việc khác mà."
Lục tổng không muốn dây dưa với tôi nữa nên vội cướp chìa khóa xe trong tay tôi sau đó lùi về sau vài bước. Ai ngờ một người dịu dàng như Lâm Phương lúc này lại xông lên nắm lấy tay áo của Lục tổng nhất quyết không cho anh ta đi.
“ Nhưng đắc tội với Cự Ân thì cả thành phố Thông này ai dám thuê Trương Siêu nữa chứ?”
" Việc này, việc này liên quan gì đến tôi, cô bỏ tay ra! Ai bảo đắc tội với Trần Ngọc Châu chứ. Đây là thành phố Thông, mẹ nó không biết thân biết phận mà dám đắc tội với thiếu gia, tôi cũng không dám làm thế! Cút đi!”
Tôi ôm lấy Lâm phương rồi khẽ nói: “ Bỏ tay ra đi.”
Lâm Phương chỉ đành ấm ức buông tay ra, Lục tổng vội vàng nhảy lên xe rồi lái xe đi thắng.
Lâm Phương run lẩy bẩy rồi bật khóc trong lòng tôi, tôi không kìm được đau lòng chỉ có thể ôm cô ấy thật chặt.
Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu.”
Lâm Phương cũng không biết có nên tin tôi hay không, cô ấy khóc như trời sup. Tôi biết đối với một cô gái yếu đuối như cô ấy thì chuyện này chẳng khác gì trời sập.
Tôi an ủi cô ấy mãi đến nỗi không để ý trong góc nhỏ của tiểu khu này có một đôi mắt hung hãn đang giận dữ nhìn tôi chằm chằm.
Và chủ nhân của đôi mắt ấy trong tay đang cầm một khẩu súng lục đã lên nòng.
Đến lúc tôi cảm giác được có gì đó bất thường vội nhìn qua chỗ đó thì nòng sung đen kịt đã chỉa vào lưng Lâm Phương rồi.
Tim tôi không ngừng đập loạn nhịp, đầu óc vang lên một tiếng dữ dội rồi vội vàng xoay người đổi chỗ cho Lâm Phương, dùng tấm lưng của tôi để che chắn cho cô ấy.
Lâm Phương ơ một tiếng, đang cảm thấy kì lạ tại sao đột nhiên tôi lại đổi vị trí với cô ấy.
Lúc này cô ấy đứng đối diện với tên sát thủ kia và cũng nhìn thấy súng liền sợ hãi hét lên một tiếng.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi tôi không kịp suy nghĩ gì cả. Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ đó là không được để Lâm Phương bị thương.
Tôi liền ra sức đẩy cô ấy một cái rồi nói nhỏ: “ Đi nhanh lên, đi báo cảnh sát đi!”
Lâm Phương bị tôi đẩy ra lảo đảo ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ, hai chân cô ấy mềm nhũn ra đến nỗi mấy lần cố đứng dậy mà cũng không đứng nổi.
Đi nhanh lên!”
Tôi vừa hét vừa ôm đầu sau đó khom người xuống kéo Lâm Phương vào chỗ ẩn nấp. Lạ thật không biết tại sao tên hồi nãy không nổ súng, theo lý mà nói thì lúc mà tôi nhìn thấy hắn và hắn cũng nhìn thấy tôi thì lúc đó nên nổ súng rồi.
" Đừng chạy!" Tôi đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe thấy một câu tiếng Việt phát ra từ sau bờ tường, là giọng của Xuân Đường.
Sau đó tôi nghe thấy một âm thanh nhạy bén như một con báo đen hắn vụt qua như một tia chớp. Động tác của tên này rất nhanh, thậm chí tôi còn cảm nhận được một luồng gió lay động theo hành động của hắn và khiến cây cối cũng phát ra tiếng động.
Tên kia bị Xuân Đường đuổi theo không còn cách nào khác liền chạy về phía tôi đang ẩn nấp.
Tôi nhắm kĩ hàng tung của hắn rồi nhảy ra đâm đầu vào eo hắn. Tốc độ của tên này rất nhanh nhưng sức lực của tôi cũng không nhẹ. Cú đâm này giống như bị một con bê đâm vào, hắn ta lăn tròn mấy vòng trên mặt đất như viên hồ lô.
Tôi liền đuổi theo hắn, tên này mặc một bộ đồ đen, làn da cũng rất đen. Anh ta chửi tôi một câu tục tĩu hình như là tiếng Thái.
Không chờ đến lúc tôi đá hắn một cái mà hắn giống như một cái lò xo lập tức nhảy dựng lên. Sau đó hai tay nắm chặt lại xông vào tôi như bom đạn.
Không giống như Xuân Đường mà thân thủ của tên này rất nhanh nhẹn dứt khoát, mỗi nắm đấm mạnh như ném hai cục đá lớn. Đây chính ta Thái quyền.
Tôi cũng bắt đầu nghiêm túc nhưng chỉ lo trên người hắn có súng. Nhưng tôi liếc nhìn không thấy súng của hắn, chắc có lễ hồi nãy bị Xuân Đường lấy rồi nên bây giờ hắn chỉ còn tay không nữa thôi.
Tôi nói bằng tiếng Thái: " Ai bảo mày đến đây?”
" Trước khi mày chết tao sẽ nói cho mày biết.”
Tên này nhỗ một bãi nước bọt lẫn máu xuống đất, chứng tỏ hồi nãy bị tôi đâm vào không hề nhẹ.
Sau đó hắn xông vào đấm đá liên tục.
Cho dù là tôi cũng không dám tiếp chiêu vì loại Thái quyền chuyên nghiệp như thế này nếu trúng một quyền cũng đủ chết rồi.
Tôi nhanh nhẹn tránh sang hai bên, không ra tay cũng không chạy trốn mà cứ như chơi trò trốn tìm với hắn.
Cứ như thế tầm năm phút, cuối cùng sức của hắn không trụ được nữa. Tôi liền nhân cơ hội nắm lấy vai hắn đẩy về phía trước một cái sau đó dứt khoát đá vài cái vào bụng hắn.
Đây đều là những kĩ thuật giết chóc ở trong đội binh đặc chủng mới được học, không coi trọng động tác cầu kì mà coi trong hiệu quả và đơn giản.
Hắn đau đớn ôm bụng nằm lăn lóc dưới đất không hề giống như người hung hăng hống hách hồn nãy nữa.
“ Bây giờ còn chưa chịu nói chủ nhân của mày là ai à?” Tôi dùng chân vỗ một “ phát vào mặt hắn.
Không ngờ không những hắn không nói mà ngược lại còn cười rất nham hiểm.
“ Trương Siêu, cậu không sao chứ, sao cậu để hắn chạy mất rồi?" Lâm Phương nhìn thấy tên kia khập khà khập khễnh chạy khỏi chỗ ẩn nấp bèn hoảng hốt hỏi tôi.
Trong lòng tôi có một dự cảm không lành chút nào khiến tôi rất lo lắng.
Chết rồi, chắc chúng ta mắc lừa rồi."
" Cậu đang nói gì thế?”
Tôi không kịp giải thích với Lâm Phương liền chạy một mạch vào trong thang máy. Nhưng thang máy ngừng hoạt động rồi nên tôi chỉ có thể đi bằng cầu thang bộ.
Vừa lên đến nhà tôi liền chạy vào trong nhà rồi lấy máy tính xách tay ra. nhà rồi !
" Sở Tiêu Tiêu tung video lên trang mạng nào thế?" Tôi vừa gõ chữ vừa vội vã hỏi Lâm Phương.
" Trên weibo, tung lên là thành tin HOT luôn.”