*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Nếu là mười năm trước, tôi làm sao dám nghĩ có một ngày, Trần Ngọc Châu lại ngồi dưới đất cầu xin tôi, còn tôi ở trên cao nhìn xuống, giống như cái cánh hạn đã từng vừa cười vừa đánh đập tôi vậy.
Tôi lật bàn tay, tất thắng lên mặt Trần Ngọc Châu. Trần Ngọc Châu hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị đánh, một lúc lâu sau cũng chưa quay mặt lại. “Người ta nói đánh người không đánh mặt, nhưng bây giờ trên người anh cũng chỉ có mặt là chỗ còn sạch sẽ một chút để tôi có thể đánh." Tôi nói với Trần Ngọc Châu. "Anh...
Trần Ngọc Châu vẫn không thể tin cái tất này. “Xin lỗi sao? Ông đây cần chắc? Ông đây cần lời xin lỗi của mày chắc?" Tôi lại vung một cái tát, cái tát lần này càng khiển Trần Ngọc Châu giật mình.
Tôi có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt hần, Trần Ngọc Châu không tin tôi sẽ hung dữ như vậy.
Tôi lúc này và bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau. Tôi đã một phát vào lồng ngực hắn, Trần Ngọc Châu lập tức lặn lông lốc ra đất.
Tôi tủm hắn từ dưới đất lên, ép hắn phải đứng dậy và hỏi: "Trần Ngọc Châu, con mẹ nó mày thích Lâm Phương à? Mày dựa vào cái gì mà tranh người yêu với tao."
Trần Ngọc Châu sắp khóc rồi, lúc này hần muốn chạy cũng không được chứ đừng nói tới việc đánh lại tôi. “Tôi không mà, lúc tôi ở bên Lâm
Phương, anh còn chưa quay về thành phố Thông. Sau này cô ta mới đá tôi để tới bên anh, chuyện này không thể trách tôi được."
Tôi đương nhiên biết chuyện này là lỗi của Lâm Phương, nhưng bây giờ tôi nhất định phải bắt nạt hàn mới có thể khiến cho người ngoài nghĩ rằng chúng tôi tiêu diệt Hứa Tưởng là vì quan hệ không tốt giữa tôi và Trần Ngọc Châu.
Tôi không nói hai lời, thụi một đầm vào bụng Trần Ngọc Châu, hắn đau tới mức đứng không nổi, ôm bụng kêu rên “Tao nói có liên quan đến mày thì chính là do mày. Mày có còn nhớ không? Năm lớp mười một, chuyện mày vu cáo tạo quấy rối Lâm Phương, để Lưu Hổ kéo tạo vào nhà xí đánh đập?
Cho dù Trần Ngọc Châu còn nhớ cũng làm sao dám nói ra? Nói còn nhớ chẳng phải là mời tôi đánh hàn sao?
Bởi vì tôi đã nói trước, Hạ Cát Hoài chỉ đứng nhìn. Điều này khiến cho Trần Ngọc Châu tuyệt vọng, ở cải nơi quái quỷ này, cảnh sát còn không giúp hãn thì e là han có bị đánh chết cũng không ai hay. “Trương Siêu đều là chuyện đã qua, tôi
Hàn ôm bụng, khó khăn lắm mới nói được mấy câu. “Mày nói là chuyện đã qua à? Nhưng tao không bỏ qua được. Nhất định từ trước tới nay Trần Ngọc Châu máy chưa từng nghĩ sẽ có một ngày vị trí của mày và tạo hoán đổi cho nhau. Mày cũng có ngày phải quỳ gối cầu xin tha thứ trước mặt tạo." Tôi nói.
Tôi đánh từ đầu xuống chân Trần Ngọc
Châu một lượt nữa, Lâm Khang ở bên cạnh nhìn có vẻ rất hả hệ, quầng thâm trên mặt hàn cũng vì thế mà nhạt đi đôi chút
Tôi dùng sáu mươi phần trăm sức lực, không khác người bình thường dốc toàn lực ra đánh, đánh cho Trần Ngọc Châu chết đi sống lại, không ngóc dậy nổi.
Sau ba lần bảy lượt cầu xin tha thứ, Trần Ngọc Châu cũng đã biết được chiêu của tôi. Hiện tại rõ ràng là tôi sẽ không bỏ qua cho hắn, chắc chắn phải tra tấn hàn đến chết mới thôi.
Thấy cầu xin tha thứ cũng vô ích, hàn cũng không thèm làm nữa mà ngồi xổm dưới đất, ôm đầu, thở hồng hộc nhìn tôi, ảnh mất giống như có thể phỏng ra dao găm. “Trường Siêu, con mẹ nó mày nhớ kỹ cho tạo, sau này có cơ hội, tao nhất định sẽ bắt máy trả giá đất
Hằn vừa dứt lời, củ đấm của tôi vừa vặn nên trúng mặt hàn, gương mặt nhìn có vẻ nhỏ nhận thư sinh của Trần Ngọc Châu lập tức không chịu nổi, hân đầu tới nỗi la hét chói tai. "Con mẹ nó Trương Siêu, mày rốt cuộc muốn làm gì hả? Có phải mày điên rồi không, mày muốn làm gì cũng được, mày muốn tiền tạo cho mày, muốn bao nhiều cũng được."
Bị tra tấn tinh thần trong thời gian dài đã khiến Trần Ngọc Châu phát điên, bây giờ hãn chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây.
Tôi cười khẩy. "Tao muốn gì à? Chẳng qua là đem tất cả những gì mày làm ở trường cấp ba trả lại cho mày thôi."
Môi Trần Ngọc Châu run run, ánh mat liếc xéo tôi. Không cần tôi phải nói, hắn cũng biết năm cấp ba hận đã làm những gì với tôi, chính những việc đó mới khiến hàng run rẩy
Tôi túm tóc Trần Ngọc Châu, hung tợn nói: "Năm cấp ba, bởi vì tao nói với Lâm Phương một câu mà mày bảo Lưu Hồ đánh tao, còn định bắt tạo uống nước tiểu Trần Ngọc Châu, bây giờ mày cảm thấy tao quá đáng, nhưng mày có từng nghĩ xem bản thân mày con mẹ nó đã làm cái gì không?”
Tôi cười khẩy, tiếp tục nói: “Tao nghĩ có lẽ cả đời này mày cũng không thể nhận thức được sai lầm, chi bằng tạo thay bố mẹ mày dạy dỗ lại máy.
Tôi vừa nói vừa túm lấy tay trái của hắn, dùng sức vặn một cái. Trần Ngọc Châu hết lên khiếp sợ, đau tới nổi chửi ầm lên.
Ngón tay của Trần Ngọc Châu vặn vẹo một cách bất thường, chúng đã bị tôi bé gay.
Trần Ngọc Châu vừa đau vừa sợ, liên tục lùi về phía sau. “Tôi biết sai rồi, đại ca, van anh, thật sự xin anh hãy tha cho tôi đi, tôi sắp chết rồi. Lúc này Trần Ngọc Châu đã chẳng còn quan tâm tới mặt mũi, hãn lập tức cầu xin tôi. “Chừng này đã là gì đâu, mày từng bắt tạo uống nước tiểu cơ mà. Có qua có lại mới toại lòng nhau, trên đất nhiều phân thế kia, mày nhất bừa một bãi lên ăn đi
Trần Ngọc Châu quả thực không thể tin vào tại của mình, hắn nhìn tôi và sĩ quan cảnh sát Hạ Cát Hoài đang khoanh tay đứng nhìn, trực tiếp sững sở
Hạ Cát Hoài hoàn toàn chẳng muốn ngăn cản, trên thực tế, có lẽ cậu ta còn phấn khích hơn cả tôi nữa, bởi những năm cấp ba số lần cậu ta bị đánh cũng chẳng kém gì tôi.
Ai không muốn đánh bầm dập kẻ bắt nạt mình những năm cấp ba chứ
Tôi thụi mấy phát vào bụng Trần Ngọc Châu, thắng nhóc này sau khi ngọ nguậy mấy cái liên ôm bụng nằm im. Tiếp theo tôi túm lấy gảy hắn, ép hắn ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi chĩa chân về phía đảm phân gà xã xa, cười nói: “Những thứ này đều dành cho mày, mau ăn đi, ăn không hết lại ăn đánh"
Dứt lời, tôi túm gáy Trần Ngọc Châu, lập tức úp mặt hận xuống đảm bùn,
Nơi này vốn rất dơ dáy, trên mặt đất đều là những chất nhầy màu xanh nâu không rõ là cái gì, nơi nơi đều là phân gà phân chó. Chỗ này đã tốt làm rồi, có nhiều nơi còn có phân người.
Từ nhỏ tới lớn Trần Ngọc Châu chưa từng bị giày xéo như vậy, hạn là một cậu ẩm, đã bao giờ bị người ta ấn mặt vào bãi phân gà chứ?
Lúc Trần Ngọc Châu ngẩng đầu lên, trên mặt hạn đều là phân gà, tôi chỉ nhìn đã muốn ói. “Thế nào, đủ chưa? Không cần nhìn tạo bằng ánh mắt đó, đều do mày gây ra cả. Hôm nay còn chưa xong đầu, ông đây vẫn còn muốn đánh xương máy đây.
Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Trần Ngọc Châu, tôi thầm nghĩ chẳng trách có người thích làm đầu gấu trường học, bắt nạt kẻ khác thật là thoải mái.
Tôi chắc chắn sẽ trả lại cho Trần Ngọc