**********
Bác Cam nói đùa "Chẳng lẽ không cho bác nghỉ hưu luôn a? Yên tâm đi, bắc chưa thể rời đi trong khoảng thời gian này được, dù sao thì bác cũng phải chống đỡ đến khi Luật sư Hàn xong việc trở vě."
Xong việc? Chủ Hàn đang đi làm gì vậy?
Tôi cứ cảm thấy bác Cam biết chủ Hàn đang đi đầu và ở đâu, biểu hiện của bác ấy quá bình tĩnh, không giống như là chưa biết chủ Hàn sống chết ra sao. Mặc dù lần trước ở tiệm vẫn thần Cúi Lửa, bác Cam đã rất kích động nói cho tôi biết "tin qua đời" của Hàn Khôn, nhưng tôi nghĩ kỹ lại, sau khi tôi nói với bác Cam chắc hẳn chú Hàn chưa chết, phản ứng của bác Cam quá không bình thường, không quá vui mừng, ngược lại có cảm giác chán nản khi bị tôi nhìn thấu được.
Có chuyện gì vậy? Là do tôi nhầm lẫn, hay do bác Cam giấu giếm tôi bí mật nào đó?
Bác Cam đột nhiên nói: “Thế này thì rất tốt, ông Hoàng không ngăn cản cũng rất tốt."
Tôi hỏi: “Ông Hoàng trung thành với Liễu Vinh kiểu này à? Mối quan hệ giữa họ rất tốt sao?”
Bác Cam đáp: "À, không phải vậy đầu. Liễu Vinh là ai? Lúc cần thì chào mời thân thiện, lúc không cần thì hắt hủi người ta. Nhưng ông Hoàng lại là một người trung thành tuyệt đối với bạn bè. Thật ra Liễu Vinh không xứng đáng với lòng trung thành của ông Hoàng. Cháu không cần phải để ý tới ông Hoàng, tính tình của cậu ta vốn đã vậy rồi."
Tôi nói: "Tính cách như vậy rất tốt, nếu có thể đầu quân cho cháu sẽ càng tốt hơn"
Không ngờ bác Cam lại lạc đầu "Không cần suy nghĩ về điều đó, nó còn khó hơn cả lên trời. Được rồi, chúng ta đi kiểm toán đi"
Như chính ông Hoàng đã nói, ông ta không ngăn cản việc kiểm toán và cũng không ủng họ, chỉ ngôi một bên làm bộ không thấy gì. Ông ta cúi thấp đầu ngôi một mình trên băng ghế trong hành lang và hút thuốc, trông ông ta như thể giả đi rất nhiều chi trong một đêm.
Ông Hoàng cảm giác được tôi đang nhìn ông ta bèn ngắng đầu lên nhìn về phía tôi. Trước khi tôi bước tới, ông ta đứng dậy rời đi như để tránh bị nghi ngờ. Người này thực sự rất trung thành với bạn bè của mình.
Toi thở dài một hơi rồi đi theo, sau đó thấy ông Hoàng đang trốn ở góc hành lang hút thuốc.
"Cậu theo tới đây làm gì? Cậu không biết xem sắc mặt của người khác a?” Ông Hoàng ảo não nói. Tôi đáp: "Ông Hoàng, hai ta trò chuyện riêng đi."
Tôi cần phải thử người trung thành tuyệt đối với
Liễu Vinh có thể làm việc cho tôi hay không.
Ông Hoàng "hừ một tiếng: "Tôi và cậu không có gì để nói cả. Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu, cũng không vặn đường cậu.
Xem ra là một khúc xương cứng, nhưng thật khôngChag 167 The thing chore
mày, những gì tôi luyện tập trong quân đội là chuyện về cách đối phó với xương cũng
Tôi chỉ là nghĩ mãi không hiểu được ông. Sau này công ty sẽ là của tôi, ông đối địch với tôi thì có ích lợi gì chứ?" Tôi hỏi.
Ông Hoàng nhìn tôi khinh bỉ. Trong lòng cầu chỉ có nhiều đó thôi sao? Chuyện gì cũng liên quan đến lợi ích chỉ cần có lợi cho bản thân là có thể ôm đùi người khác mà không cần thể diện như Ta Đình a? Xin lỗi, tôi không làm được.
“Thấy sang bắt quảng làm họ sẽ bị người ta khinh bị, nhưng ông giúp tôi không phải là làm chuyện xấu.
“Hơ, chuyện tốt chuyện xấu? Trương Siêu, tôi không còn trẻ, cậu đừng nghĩ tôi ngày thơ như vậy. Dù cậu có làm chuyện tốt hay chuyện xấu thì cũng không liên quan gì đến tôi Liễu Vinh là bạn của tôi, tôi không thể phản bội bạn mình "
Tôi nhìn chăm chăm vào mặt ông Hoàng một lúc thì phát hiện đối mặt của ông ta đúng là ngày thơ như một đứa trẻ.
Khi còn ở trong quân đội, tôi cũng từng học về tâm lý xã hội. Những người như ông Hoàng luôn rất coi trong đạo đức và công lĩ, chỉ tiếc là người tại lại năm trong tay kẻ vô dụng, vẫn cử là đầy tớ trung thành của Liêu Vinh.
Tôi vô vai ông Hoàng: “Ông Hoàng, tôi hiểu ý của ông, tôi đã bảo người của tôi thả con gái ông. Tôi sẽ không dùng con gái của ông để uy hiếp ông Chuyện hài chiều hôm nay là do tại bắt đặc điể thông cảm nhé
Ông Hoàng nhìn tới một cách không dám tin, như thể không tin rằng tôi đã từ bỏ việc không chế điểm yếu của ông ta.
Tôi nói không tin thì ông cứ gọi về nhà hỏi.
Ông Hoàng không chờ thêm một giây nào mà lập tức bầm điện thoại, sau đó điện thoại phát ra giọng nói ngọt ngào của một cô bé. "Bố ơi, khi nào bố đến đón con vậy?"
"Con, con không sao chứ?" Mặt ông Hoàng lập tức đỏ lên, giọng nghẹn ngào.
"Bố thật kỳ lạ, con có thể bị sao chứ?"
"Tại sao hồi chiều con không bắt máy của bố?”
"Hồi chiều cô giáo dẫn con đi kiểm tra sức khỏe. bọn con phải vào một cái máy không được đem theo điện thoại. Bố đừng giận...
Ông Hoàng cần môi dưới, có thể thấy được ông ta đang kim nén lửa giận và rất muốn mang cô bé vài câu, nhưng ông ta lại không nhân tâm.
Tôi không nghe tiếp nữa. Đúng thật là chuyện này do tôi dùng thủ đoạn thấp hèn. Mặc dù tôi có lý do nhưng tôi không mu bào chữa cho mình. Một người đàn ông chân chính phải chịu trách nhiệm cho những gì mình cần chịu trách nhiệm Chirong 167 Trec hang churc
Những văn đi trong công ty có bác Carn la liệu Liêu Vinh biết việc quay lại không có ý nghĩa gì nên vẫn chưa và công ty
Tôi không hiểu rõ về nghề kiểm toán, ở lại đây cũng không có tác dụng gì, thấy thời gian cũng không còn sớm, tôi bèn chào một tiếng với bác Cam roi tro vě.
Khi xuống tăng một toi thay Thanh Thanh đang ngôi trong đại sánh rất nhàn nhã và xem tạp chí, trước mặt còn có một ly cà phê, mà những người của Tuần Nhiên thì tron mat lườm có ấy, nhưng lại không có cách nào để bắt bờ cô ấy
"Đại tỷ a, cô vẫn ngồi đây uống à? Cô được đó, đàm người này không cầm chổi đuổi cô đi há
Tôi há hốc miệng. Trong suy nghĩ của tôi, Thanh Thanh có thể thuận lợi chờ tôi xuống lâu đã coi như không tệ rồi.
Thanh Thanh đặt tạp chi xuống. "Thế này có là gì đầu? Anh đừng thấy đám người này cao mượn oai hùm, thực chất đều không có lập trường. Hôm nay Liễu Vinh lợi hại, họ sẽ giúp Liễu Vinh, nhưng đảo mắt thấy cậu lợi hại hơn Liệu Vinh, họ sẽ lập tức trở thành phải trung lập. Đến ngày cậu tâm hết công ty vào tay, tôi mà muốn ăn Mãn Hãn Toàn Tịch (*) là họ cũng có thể bưng lên cho tôi thôi
(*) Mãn Hán Toàn Tịch tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán.Tôi phục người phụ nữ này rồi đấy, đúng là đủ điện thật, hóa ra tôi vẫn chưa hiểu, nhìn không ra có tiếp tân nhỏ cũng có bản lính khá lớn.
Đi thời tôi mới cô ăn cơm
"Ăn cơm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đi ăn nhà hàng giá bình quân mỗi người dưới năm trầm đầu nhá Hôm nay giúp được việc cho đại gia anh thì tôi phải ăn chức một bữa hoành trang lệ"
Tôi cười nói: "Có ăn đồ ăn huyện Sa không?”
Thanh Thành lập tức giảm chấn "Không ăn Hi, anh tự lãi xe về đi
Tôi nói. "Chiếc Porsche này cho cô lái trước, cô làm tài xế riêng của tôi mấy ngày, hành trình trong máy ngày nay của tôi phải giữ bí mật, tôi không thể tin người khác."
Thanh Thanh trơn mat nhìn tôi và lấm bẩm: “Anh không có bạn gái à? Chị Tiêu Tiêu đầu rồi ?
Tim tôi thất lại, nếu Sở Tiêu Tiêu có thể ở bên tôi thì làm gì rắc rồi như vậy. Nhiều nhất là trong vòng một tuần nữa, Sở Hoài An mà không trả Sở Tiêu Tiểu lại cho tôi, tôi sẽ đánh tới nhà ông ta để đoạt lại Sở Tiêu Tiêu
“Tiêu Tiêu sẽ trở lại sớm thôi, vậy nên tôi mới để cô làm tài xế cho tôi
“Tại sao chứ? Tôi đẹp làm à?""Đưa à. Cô làry tài xã của tôi, Tiểu Tiểu sử không suy nghĩ nhiều. Trước khi Lâm Phương rời khỏi thành phố Thông, tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với có uy
XI... được rồi. Bây giờ đi đâu đây?"
"Đồ ăn vặt ở huyện Sa đó" Tôi cưới đáp
Thanh Thanh trừng mat nhìn toi, khi thấy tôi không nói đùa mà là nghiêm túc, cô ấy đành phải tức gian khởi động xe
"Không biết món ăn vặt huyện Sa có gì ăn." Tôi nói.
Thanh Thanh tức giận. "Muốn ăn thì anh tự ăn, tôi không ăn."
"Không thích món ăn vặt huyện Sa thể a?" Tôi cười nói: "Nhưng sao có có thể không đến tiệc thăng chức của có chứ?"