Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Sếp Liễu!”
Liễu Vinh bị một cục thịt chín mươi kilogam đập trúng thì không kịp phản ứng lại nên ngã nhào xuống đất không hề động đậy nữa. Mấy tên bảo vệ không có tâm trí để để ý tôi nữa, nhanh chóng đi đến xem Liễu Vinh sống chết thế nào.
Tôi đỡ ông Cam dậy: “Đi thôi.”
Lúc này ông ấy mới ôm lấy cánh tay rồi ậm ừ, cánh tay trái của ông ấy bị treo và không thể nhúc nhích được nhưng ông ấy không nói gì mà liền chạy ra khỏi phòng với tôi. “Thang máy ở đằng kia.” Ông Cam nói. “Tôi biết, chúng ta đi cầu thang bộ.
Tôi thấy ông Cam không chạy nhanh lắm thì liền ngồi xổm xuống cống ông ấy lên. “Thiếu gia, tôi có thể tự đi được." “Không được, bác chạy chậm quá. Liễu Vinh sẽ tỉnh dậy và đuổi theo chúng ta ngay lập tức, đến lúc đó chúng ta sẽ không thể chạy ra ngoài được.
Ông ấy gật đầu: “Được.”
Tôi cống ông Cam và chỉ mất tầm hai phút là xuống đến dưới lầu, ông Cam sững sờ nói không nên lời. Bây giờ tôi cũng không có thời gian dừng lại và giải thích với ông ấy, bởi vì đã có rất nhiều bảo vệ ở tầng trệt và họ đang vây quanh thang máy. “Cửa thoát hiểm ở đâu?” Tôi hỏi.
Ông Cam chỉ về bên trái, tôi không dám dừng lại và chạy sang phía bên trái. Quả nhiên có một cánh cửa chỉ có thể quẹt thẻ mới ra ngoài được, ông Cam lấy thẻ nhân viên của mình quẹt, cửa vừa mở ra thì có một luồng gió mang theo vị tanh mặn của biển thổi ập vào mặt. “Bác Cam, cháu không có cách nào đi ra phía trước để lấy xe vì chắc chắn người của họ đã bao vây xung quanh rồi. Chúng ta phải đi bộ từ bãi biển, bác chịu khó chút."
Tôi đặt ông ấy xuống và khuôn mặt của ông ấy lạnh đến nỗi xanh lét. Bây giờ đã là đầu thu và thời tiết cũng lạnh hơn nhiều. Ban đêm gió biển kéo theo hơi nước biển đập vào mặt đau giống như bị một con dao cứa vào.
Gió biển quá mạnh nên chúng tôi nói chuyện phải hét to lên, cánh tay của ông Cam đau đến nỗi ông không nói nên lời mà chỉ có thể gật đầu.
Tôi sờ vào cánh tay ông ấy rồi vỗ vai ông ấy ra hiệu bảo ông ấy cố chịu đựng, Sau đó tôi nắm lấy cánh tay của ông ấy và kéo lên. Ông Cam đau đớn hừ một tiếng, suýt rơi cả nước mắt nhưng rất nhanh thôi ông ấy ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cánh tay của mình có thể cử động rồi.
Tôi nói: “Chỉ bị trật khớp thôi, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh lên.
Tôi thấy ông ấy lạnh phát run thì liền cởi áo khoác của mình và đưa nó cho ông ấy nhưng ông Cam một mực từ chối: “Thiếu gia, thế này không được đâu.” “Có gì mà không được chứ, cháu từng đi lính, thời tiết này không là gì đối với cháu cả, trời lạnh thấu xương cháu cũng có thể cởi trần ngủ được. Bác đừng coi cháu là thiếu gia gì cả, cháu là một người lính, cho dù là lính đã xuất ngũ thì việc này cũng là việc cháu nên làm. Bây giờ tình hình cấp bách, chúng ta đừng để ý những điều nhỏ nhặt này nữa”
Ông Cam biết rằng tôi nói đúng. Đèn thì mờ và gió rất mạnh, nếu không nhanh chóng tìm một nơi trú ẩn thì chúng tôi sẽ bị lạnh chết mất. Cho dù không bị lạnh chết thì Liễu Vinh sẽ tha cho chúng tôi ư? Không, người của Liễu Vinh sẽ lục lọi tìm kiếm xung quanh và đến lúc đó chúng tôi sẽ không thể chạy trốn nổi.
Ông Cam gật đầu rồi hai chúng tôi lập tức chạy dọc bờ biển theo chiều gió
Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ đơn thuần là gió lớn trên biển, nhưng sau khi đi khoảng hai mươi phút thì tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Gió càng lúc càng giật mạnh và nếu tôi không kéo ông Cam lại thì ông ấy sẽ bị gió quật cho ngã nhào rồi.
Thành phố Thông là một thành phố ven biển, mọi người đều rất quen thuộc với thời tiết này và tôi lập tức hiểu rằng bão sắp ập đến rồi!
Bão trên biển đáng sợ đến nhường nào thì người dân ở các thành phố ven biển đều hiểu rất rõ. Khi chúng tôi còn nhỏ, khi mà có bão thì trường học đều cho nghỉ Mỗi năm khi bão đến đều có một vài người chết, có một số người mất tích trong những ngày bão và vài ngày sau thi thể sẽ xuất hiện trên mặt biển đằng xa.
Ông Cam cũng nhận ra và run rẩy nói: “Bão đến rồi
Ông ấy vừa mới nói xong thì có một vài giọt mưa rơi xuống mặt tôi, tôi sờ vào mặt mình và tim tôi nhảy dựng lên, chết rồi, trời bắt đầu mưa rồi. “Nhanh lên! Trên bản đồ hiển thị có một khách sạn nhỏ ở cách đây khoảng hai mươi phút đi bộ, đến đó là ổn rồi.”
Tôi quay lại nhìn thì thấy có một vài ảnh đèn pin từ phía xa. Chắc chắc là Liễu
Vinh đã tỉnh dậy và bảo người tìm tôi và ông Cam trong tòa nhà, tìm mãi không thấy rồi theo dõi camera mới phát hiện ra chúng tôi đã chạy rồi.
Mặc dù tòa cao ốc Tuấn Nhiên nằm cạnh biển nhưng nó không giống hề hoang vu. Bãi biển này là một điểm thu hút khách du lịch được phát triển bởi chính quyền thành phố, khu vực xung quanh không hề hoang vu nhưng chúng tôi lo lắng bị chúng đuổi theo nên chúng tôi phải tìm chỗ không có người đi lại.
Ông Cam cũng thực sự không dễ dàng chút nào, đã tuổi này rồi mà còn chạy theo sau tôi và không hề kéo tôi chút nào. Tất nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ dừng lại chờ ông ấy. Khi con người già đi thì các chức năng tim và phổi cũng không tốt như những người trẻ tuổi nữa lên tôi không thể để ông ấy chạy đế chết được. “Gần đến rồi, bác Cam cố gắng thêm chút nữa."
Mưa lớn giống như một lỗ hổng trên bầu trời và ánh đèn pin phía sau chúng tôi cũng đã biến mất. Mưa bão lớn như vậy thì cũng không có ai chán sống chạy ra đuổi theo chúng tôi.
Cách đó không xa biển tạo ra những con sóng khổng lồ, để không bị cuốn theo thì chúng tôi phải đi bộ sát vào bờ biển. Những con sóng cao khoảng năm đến sáu mét, những con sóng vỡ bị gió cuốn theo ập vào mặt chúng tôi.
Ông Cam im lặng gật đầu, có thể thấy rằng ông ấy đã đạt đến giới hạn và chỉ đang cố gắng kiên trì mà thôi. “Đợi đã...” Ông ấy đột nhiên kéo tôi, mặt ông ấy toàn là nước mưa và lạnh đến phát run.
Tôi nghĩ rằng ông ấy không thể chạy được nữa nên nói: “Bác Cam, để cháu cõng bác.”
Ông Cam lắc đầu: "Phía trước có người.”
Người ư? Trong lòng tôi đang nghĩ là ngày bão thế này thì có ai chứ? Ngoài chúng tôi ra thì còn có người chán sống à?
Ông Cam run rẩy chỉ về phía trước, tôi không nhìn thì còn ổn, vừa nhìn một cái liền hít một hơi thật sâu. Thảo nào tôi không chú ý, trong con sóng cao bằng mấy tầng lầu có một con thuyền ba lá bị gió cuốn theo và đang dần ập về phía bờ biển.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, rất muốn kéo ông Cam chạy, nhưng ông Cam khi dừng lại thì nguồn năng lượng hồi nãy cũng không còn nữa. Ông ấy thở hổn hển và không chạy nổi nữa.
Tôi lau nước mưa trên mặt và kéo ông Cam ra sau lưng tôi. Hình bóng người đang ở trên chiếc thuyền ba lá lúc thì bị quẳng lên không trung, lúc lại chìm vào những con sóng dữ dội, nhưng anh ta vẫn đứng vững trên con thuyền.
Ông Cam nói: “Người này không gặp nguy hiểm gì chứ? Bão lớn như vậy sao anh ta vẫn ở ngoài biển? Chúng ta gọi cảnh sát biển đến đi, nói không chừng anh ta bị mắc kẹt trong cơn bão đấy.”
Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Bác
Cam chạy trước đi. Người này không đơn giản đâu, anh ta đang nhắm về phía chúng ta đấy.” “Không phải chứ?" “Ai có thể đứng vững trong con sóng lớn như vậy chứ? Bác thấy anh ta có giống bị mắc kẹt không? Anh ta đứng rất vững. Người này đang nhắm về phía chúng ta, có hai mái chèo. Bác chạy trước đi, e rằng hắn là người của Liễu Vinh đấy.” “Cháu nói gì cơ? Không phải thế chứ!”
Ông Cam vừa nói xong thì con thuyền của người kia như được lắp động cơ vào, nó vững vàng tấp vào bãi cát, ông Cam há hốc miệng ngạc nhiên, không thể nói được lời nào.
Phản ứng của tôi cũng không tốt hơn ông ấy chút nào, bởi vì tôi nhìn rõ được khuôn mặt của người sắp đi tới.