**********
Lúc đầu tôi rất tức giận, nhưng khi thấy cô ấy như vậy, cơn giận lập tức biến mất hoàn toàn. Tôi bình tĩnh đứng sau lưng Lý Cát. “Tiêu Tiêu, đàn ông không chỉ cần có ưu điểm như em đã nói, mà còn phải thú vị. Anh tình nguyện làm một người bạn nam tri kỷ của em, anh sẽ trò chuyện cùng em mỗi khi em buồn chán. Ít nhất, em hãy dành linh hồn của mình cho anh.
Nếu không phải vì lập trường không hợp, tôi đã đấm Lý Cát một phát, đây là điều mà lốp xe dự phòng và chân chó phải nhận, quá không có đẳng cấp.
Tôi cứ tưởng Sở Tiêu Tiêu sẽ cãi lại tháng mặt, dù sao cái miệng của Sở Tiêu Tiêu cũng không nhân nhượng ai cả, nhưng Sở Tiêu Tiêu không nói gì mà còn nở nụ cười với Lý Cát.
Tôi lập tức cảm thấy khá là khó chịu Ngay lúc này, điện thoại trong túi tôi rung lên, tôi lấy ra xem thì thấy đó là tin nhân từ Sở Tiêu Tiêu. “Bố em phải nhờ vả bố anh ta trong việc làm ăn, em không thể nói gì được, anh yêu đừng tức giận
Năng lực giỏi nhất của gã vô dụng Lý Cát này chính là đầu thai vào nhà có điều kiện, có một ông bố tốt, nếu không thì cậu ta chẳng là gì cả.
Tôi chỉ có thể kìm nén con khó chịu trong lòng. “Tiêu Tiêu, đừng từ chối anh, ít nhất hãy để anh làm bạn thân của em đi mà. Chúng ta có thể cùng nhau xem triển lãm tranh, nghe nhạc, nểm rượu, đọc tho..." “Nhưng Trương Siêu sẽ không vui." Sở
Tiêu Tiêu không chịu nổi nữa. “Nếu anh ta là một người đàn ông thì không nên quản lý em quá chặt chẽ. "
Sở Tiêu Tiêu lè lưỡi: "Anh ấy không có quản lý em, em sợ anh ấy sẽ đánh anh. Anh ấy xấu tính, đánh cũng rất đau. “Ha ha, anh không sợ
Cậu ta vừa dứt lời, tôi lập tức bóp vào vai cậu ta. Lý Cát giật nảy mình, bật dậy ngay khỏi ghế, khi thấy là tôi thì sợ hãi là lên theo phản xạ có điều kiện. “Sao, sao anh lại ở đây?" Lý Cát giật mình la lên, mặt mày tái xanh vì bị tôi hủ doa.
Tôi cầm lấy quả óc chó dùng để trang trí trên bản, bóp nát nó một cách dễ như chơi rồi đưa cho Sở Tiêu Tiêu ăn. Thấy toi mạnh như vậy, Lý Cát vừa nói không sợ tôi giờ đây đã sợ đến mức nuốt nước bot.
Tôi biết cậu ta muốn chạy. Khi chúng tôi bắt tay nhau vào lần gặp đầu tiên, cậu ta đã biết mình chắc chắn không phải đối thủ của tôi về mặt sức mạnh, nhưng vì ban nãy cậu ta đã khoác lác nổ quá đà, bây giờ cũng phải cố gang kiên trì đến cùng.
Tôi kéo một cái ghế đầu ra ngồi xuống rồi cười nói với cậu ta. “Thật ngại quá, tôi nghe nói Sở Tiêu Tiêu đi ăn ở đây bèn đến đón cô ấy. Tôi không ngờ cậu cũng có mặt. Lý Cất, cậu vẫn còn có ý với Sở Tiêu Tiêu đấy à? Bây giờ Sở Tiêu Tiêu là bạn gái của tôi, tính tôi không được tốt đầu, cậu đừng có ý đồ với cô ay."
Tôi chỉ nói đùa thôi, gã này không đắc tôi nổi, nói nhẹ thì không được, nói nặng cũng không xong.
Giọng điệu là nói đùa nhưng ý tử rất rãi ràng, nếu tiếp tục quấn lấy Sở Tiêu Tiêu, tôi sẽ không nhường nhịn nữa.
Khóe miệng Lý Cất giật giật, nhưng cậu ta nhanh chóng bình tĩnh lại. “Tôi và Tiêu Tiêu đang ôn chuyện, anh đừng nhỏ nhen như thế chứ. Đúng rồi, anh muốn ăn gì? Phục vụ, lấy thực đơn ra đây."
Tên này mặt dày đến mức khiến tôi phải thán phục. Tình huống này mà vẫn bình tĩnh ra vẻ được, không hổ là con ông cháu cha, cũng không phải khù khờ việc đời.
Tâm lí của tôi hiện tại đã thay đổi từ muốn đuổi cậu ta đi thành muốn xem thứ cậu ta sẽ ra vẻ như thế nào.
Không lâu sau người phục vụ đưa thực đơn lên, cậu ta vừa nhìn thì không vui nói. "Ai bảo có lấy thực đơn tiếng Trung vậy? Quán này nấu đồ ăn Pháp, lấy thực đơn tiếng Anh ra đây
Người phục vụ ảo não đi lấy thực đơn tiếng Anh ra, Sở Tiêu Tiêu nháy mắt ra hiệu và gửi tin nhắn hỏi tôi Lý Cát muốn làm gì.
Tôi mim cười vì đã biết cậu ta muốn làm gi.
Đúng như dự đoán, Lý Cát đưa thực đơn tiếng Anh cho tôi rồi ra vẻ quý ông “Trương Siêu, anh muốn ăn gì thì tự chọn đi."
Tôi cười không đáp, cũng không cầm lấy tấm thực đơn đó.
Lý Cát như sực tỉnh, bèn nói: “Xin lỗi, xin lỗi, do tôi không chu đáo. Anh không đọc không hiểu thực đơn tiếng Anh đúng không, đó cũng là bình thường thôi, bây giờ có rất nhiều sinh viên chưa tốt nghiệp không biết tiếng Anh, nhưng trình độ học vấn không có phải là tất cả. Nhìn anh này, tốt nghiệp trung học mà giờ lại thành công trong sự nghiệp. Mấy người đi du học về như tôi ấy hả, học thạc sĩ ở nước ngoài, bụng đầy kiến thức nhưng làm được gì? Về nước cũng đi làm cho người khác thôi, không phải sao?"
Khi tôi định lên tiếng thì thấy Sở Tiêu Tiêu đang ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Lý Cát, mặt đầy khám phục, sau đó tôi thấy cô ấy củi đầu gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi nhìn lướt qua điện thoại, trên màn hình hiển thị: “Anh học theo nhanh lên, đây mới gọi là ra vẻ cấp Sử thi"
Tôi không nhịn được mà bật cười và ngắt lời Lý Cát: “Không phải, cậu đừng tự trách mình. Do tôi tưởng đây là nhà hàng Pháp thì chắc phải xem thực đơn tiếng Pháp mới tốt nhất đấy mà. Phục vụ, lấy thực đơn tiếng Pháp ra đây”
Người phục vụ đã đứng phía xa xem tôi và Lý Cát ngầm đấu nhau từ nãy giờ, vừa nghe tôi gọi thì thành thạo đem thực đơn tiếng Pháp lên.
Lý Cát rất ngạc nhiên. “Anh đọc có hiểu không?"
Tôi sở cầm, gọi vài món bằng tiếng Pháp rồi cười đáp. “Ha ha, hồi đi lính tôi phải học tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Tây Ban Nha, còn phải học ngôn ngữ của mấy quốc gia giáp Tân Cương và tiếng địa phương của nơi đó. Ha ha, cậu muốn ăn gì? Chọn thêm vài món đi
Tôi đưa lại thực đơn cho Lý Cát, mặt Lý Cát đỏ bừng.
Tôi lập tức học theo giọng điệu của cậu ta: “Xin lỗi nha, tôi không được chu đáo, cậu không biết tiếng Pháp đầu nhỉ. Hà ha, tôi không ngờ thật, cứ tưởng cậu có trình độ học vấn cao như vậy thì sẽ biết nhiều về mấy thứ này."
Lý Cát có nằm mơ cũng chẳng ngờ những chỗ cậu ta tự cho là đáng gờm nhất sẽ bị tôi nghiền ép không còn chút căn. “Phục vụ, anh bạn này của tôi đọc không hiểu, lấy một tấm thực đơn tiếng Trung ra đây.”
Người phục vụ cực kỳ hào hứng lấy tấm thực đơn tiếng Trung ban nãy đưa cho Lý Cát.
Lúc này Lý Cát làm gì có thể tiếp tục không biết xấu hổ mà ra vẻ nữa, cậu ta đã mất hết mặt mũi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tôi nói: "Lý Cát, việc làm ăn giữa cầu với Lục Thông thế nào rồi? Có hợp tác làm quảng cáo không? Tiểu Tiểu hiện là Giám đốc của Lục Thông, hai người là bạn cũ, tôi không lo lắng về cậu, cậu sẽ nể mặt Sở Tiêu Tiêu mà
Lý Cất có thể nói gì nữa, cậu ta cũng không thể không nẻ mặt Sở Tiêu Tiêu Nhưng cậu ta biết rất rõ ràng làm ăn với Lục Thông chính là đưa tiền cho tôi. Mấy chuyện như đưa tiền cho tình địch này, ai làm người nấy chịu thôi.
Tôi không biết cậu ta đang suy nghĩ cái quái gì, nhưng cậu ta nghịch điện thoại một lúc, khi đặt điện thoại xuống mới như đã có biện pháp. “Tiêu Tiêu, lát nữa bắc Sở sẽ đến, chúng ta gọi thêm vài món đi."
Tôi và Sở Tiêu Tiêu nhìn nhau, Sở Hoài Ân sắp tới ư?
Sở Hoài Ân bát con gái mình đi hẹn hò với Lý Cát là có ý đồ gì, điều này không cần nói cũng biết.
Sở Hoài Ân đang muốn nhờ vả Lý Lương thì tất nhiên phải dùng con gái mình để lấy lòng con cưng của Thị trưởng.
Sở Tiêu Tiêu gửi tin nhân hỏi tôi phải làm gì? Tôi cũng rất lo lắng. Tôi không muốn làm Sở Tiêu Tiêu cãi nhau với người nhà vì tôi, những người đàn ông làm người phụ nữ của mình tuyệt giao với bố mẹ cô ấy đều là kẻ tôi, nhưng tôi cũng rất lo Sở Hoài Ân sẽ giở thủ đoạn. Tôi không thể để bất cứ ai cướp cô ấy khỏi tôi
Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu bình tĩnh một chút, cứ tùy cơ ứng biến.
Lý Cát thi mim cười rất đặc ý. Tôi thật sự không biết cậu ta đang cười vì điều gì, một kẻ tồi tranh giành phụ nữ bang thủ đoạn như vậy, cậu ta không cảm thấy xấu hổ à?
Thật ra thì gặp Sở Hoài Ân một lần cũng được. Hàn Khôn không nói cho ai biết việc chủ ta về nước mà chỉ lén gặp Sở Hoài Ân. Người đàn ông nợ nần, tham ô tiền của công ty này có gì đặc biệt?
Sở Hoài Ân vẫn phong độ ngời ngời, không khác gì mấy so với lần đầu tôi gặp ông ta, nhìn rất nho nhã.
Lý Cát rất biết cách giao tiếp, cậu ta và Sở Hoài Ân khen nhau một hồi, khen Sở Hoài Ân gừng càng già càng cay, Sở Hoài Ân đương nhiên sẽ khen Lý Cát tuổi trẻ tài cao, làm tôi và Sở Tiêu Tiêu cực kỳ xấu hổ. "Cậu Trương cũng ở đây à? Tiểu Cát, Tiêu Tiêu, hai đứa thật là, sao lại không nói với bố hả