Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219 Đất nhà




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********












Tới lúc đó chỉ cần xử lý sạch sẽ cái xác sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Dù sao bố mẹ con điểm đó cũng đã bán nó từ lâu, coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như nó, cho dù con bé có biến mất hoàn toàn khỏi thế giới cũng chẳng có ai báo cảnh sát cả.






Bây giờ Khúc Thục Phương chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao ông chủ cũng không có ở nhà, mấy chuyện nhỏ nhặt này chị ta có thể kiểm soát tình hình được, trước mắt chỉ cần vỗ về tên Thạch Thắng phiền phức kia là được.



Vừa bước vào cửa, Khúc Thục Phương đã cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù cái mũi của chị ta hằng ngày đều bị nước hoa hun đến kém nhạy cảm, nhưng vẫn có thể ngửi được một mùi hội thoang thoảng.






Khúc Thục Phương bật đèn lên và từ từ đóng cửa lại.



Chị ta cũng không lo lắng trong phòng mình có thứ gì vì an ninh của Dạ Lai Hương cực kỳ tốt.Chẳng mấy chốc, chẳng những chị ta ngửi thấy mùi hôi thối mà còn phát hiện ra nhiều thứ hơn - những giọt máu trên mặt đất, những vết máu này dẫn tới tủ quần áo của chị ra, bên trong tủ cũng là nguồn gốc của mùi hôi thối kia.






Sau khi tiếc đống quần áo sang trọng một lát, Khúc Thục Phương bỗng nhiên hiểu ra, có người đang trốn trong tủ treo quần áo của chị ta. “Thảo nào tao tìm lâu như thế cũng không thấy mày đầu, thì ra mày trốn ở nơi này à. Mày làm thế nào mà có chìa khóa của tao hả, con đĩ này, có phải mày lén giấu đi không hả?”



Khúc Thục Phương lập tức nhận ra kẻ đang trốn ở đây không ai khác mà chính là Tôn Xảo Xảo chị ta đang tìm kiếm!






Khúc Thục Phương mở tủ quần áo ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong không ai khác ngoài Tôn Xảo Xảo đang hấp hối. “Con điểm, hóa ra mày thật sự ở đây là mày để cho tao phải tìm lâu như thế, mày định chạy đi đâu? Mày chạy đi đâuhá!"



Khúc Thục Phương không nói hai lời, việc đầu tiên chị ta làm là tát Xảo Xảo hai cái. Xảo Xảo không hề kêu đau, cô bé chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Khúc Thục Phương, phun một búng máu và nước miếng vào mặt chị ta. “Mày còn sức nhổ nước miếng hả, đợi đó, xem tao xé nát miệng của mày ra!”






Sau khi đạp mạnh Tôn Xảo Xảo mấy cái, Khúc Thục Phương mới tạm nguôi giận. “Mày coi mày ti tiện không? Ông chủ Thạch đối xử với mày không tốt sao? Mày chạy có thể chạy tới đầu được nào, đến cả miệng mình mày cũng không nuôi nổi



Tôn Xảo Xảo bật cười trong tiếng nức nở: “Con đĩ thối, Thạch Thắng đối xử tốt với tôi sao? Hắn đối xử với tôi thế nào chị không biết à? Hắn thích cưỡng bức thiếu nữ chưa thành niên, chị không biết à? Tôi là do chị đặc biệt tuyển lựa đưa tới cho hắn, chị có coi tôi là người không hả? Chị còn có mặt mũi nói vậyvới tôi hải" “Không biết tốt xấu!” Khúc Thục Phương lại vung thêm một cú tát, rồi túm tóc Tôn Xảo Xảo, bắt cô bé ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Xem ra tao quá khách sáo với mày, khiến mày không biết mình ở đâu nữa rồi. Mày nghĩ mày là ai chứ hả? Mày chỉ là một con điểm, trời sinh là loại thấp hèn để tiện, cũng chỉ để bán thôi. Được, mày gai mắt Thạch Thắng à, sau này tao sẽ chọn cho mày mấy kẻ tốt hơn. Mày có biết gái ở phố đen một ngày có thể tiếp được bao nhiêu khách không? Loại có chút nhan sắc như mày sẽ tiếp khách từ sáng sớm mở mắt ra, hàng ngày đến quần cũng không cần mặc, có thể khiến mày chết khô luôn đấy!






Đeo bao cao su hả? Không có chuyện đó đâu, khách muốn bắn ở đâu thì bắn ở đấy, chỗ đó đều là bọn nghèo mạt, hoàn toàn không có tiền mua bao. Bọn chúng đầy rẫy bệnh tật, không ít kẻ sida, khách làng chơi ở phố đèn đỏ mười thắng thì có đến bảy thẳng giang mai, như vậy chắc cũng đủ cho mày.”Tôn Xảo Xảo run rẩy, cô bé còn quá nhỏ, mỗi từ mỗi chữ vọt khỏi miệng Khúc Thục Phương đều khiến cô bé tuyệt vọng suy sụp.



Cô bé cố gắng không cầu xin, nhưng sự suy sụp thoáng qua đó đã bị Khúc Thục Phương nhìn thấy trong mắt cô bé.






Khúc Thục Phương cười khẩy: “Nếu có thai thì bỏ. Cứ mang thai lại bỏ, qua một năm, bụng của mày sẽ mỏng như một tờ giấy, cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện sinh con nữa. Mày nghĩ đây đã là điều khủng khiếp nhất? Đó cũng bình thường thôi. Đám đàn ông kia vì muốn tiết kiệm tiền, thường thường đều là vài tên xài chung một đứa, tất cả các lỗ trên người mày sẽ bị hành hạ suốt cả đêm. Mày có biết không, phố đen cứ mỗi tháng lại lén chuyển người chết ra ngoài, mày có biết là ai chết không? Là gái điểm chết. Mày muốn chạy à, được, tạo cho mày chạy, chạy tới phố đen mà hưởng thụ”



Toàn thân Tôn Xảo Xảo run lên, nước mắt rơi lã chã xuống đất. Cô bé vẫn còn quá nhỏ, trong mắt cô bé, Khúc ThụcPhương và bè lũ của ả mạnh mẽ như một bức tường thép không cách nào phản kháng được, trói nghiến chặt vận mệnh và kéo cô bé xuống đáy địa ngục sâu thẳm. “Chị Phương Phương, em xin chị được không, xin hãy thả em đi, bố em là đồng hương của chị, thả em đi được không? Em đảm bảo ra ngoài sẽ không nói năng lung tung. Cô bé rốt cuộc cũng không nhịn được mà cầu xin Khúc Thục Phương.






Khúc Thục Phương từ trên cao nhìn xuống Tôn Xảo Xảo đang quỳ trên mặt đất, cả người cô bé phát ra mùi hôi, giống như con búp bê vải rách nát nhặt về từ đống rác, hoàn toàn không có chút tôn nghiêm nào.





Gương mặt Khúc Thục Phương tràn ngập vẻ lạnh lùng, nhìn qua âm u đáng SỢ. “Bố mày đã bán mày cho tao, tao muốn xử lý mày thế nào thì làm thế đó. Đi, để tạo đưa mày vào phố đen.Tôn Xảo Xảo vô cùng tuyệt vọng, nức nở kêu khóc: “Các người làm thế là phạm pháp, tôi không đi, không đi với chị đâu!” “Vi phạm pháp luật? Con đĩ, mày nhớ cho rõ ràng nhé, ở thành phố Thông này chúng tạo mới là pháp luật, người thật sự làm trái pháp luật chính là mày đó.”






Rốt cuộc gánh nặng trong lòng Khúc Thục Phương cũng đã bỏ được xuống, tìm được con nhóc Tôn Xảo Xảo này rồi, ít nhất chị ta cũng có thể ăn nói với Thạch Thắng và ông chủ của mình.



Chị ta chắc chắn phải xử lý con bé này thật tốt, phải khiến nó sống không bằng chết mới có thể xả hết mối hận trong lòng Khúc Thục Phương lúc này.






Chi ta chế cơ thể Tôn Xảo Xảo bẩn thỉu nên túm lấy tóc cô bé lôi ra ngoài, nhưng trong nháy mắt cô bé xoay người đứng lên, chị ta còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng lóe lên trong màn đêm là ai đã thấy hai mắt đau đớn, trước mắt là một màu đỏ tươi.



Tôi hoàn toàn không do dự, đâm thẳngcon dao vào hai mắt Khúc Thục Phương. Khúc Thục Phương hét lên chói tại và lấy tay che mặt, dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ gương mặt chị ta. “ÁI Là ai! Mắt tôi!!!”






Tôi cắp ngang Tôn Xảo Xảo, cô bé nhẹ tênh, bể lên gần như không có sức nặng.



Thái Tiểu Băng thay tôi dò đường, chạy vọt ra khỏi phòng của Khúc Thục Phương.






Tiếng hét của Khúc Thục Phương cực kỳ chói tai, chẳng mấy chốc, đảm bảo vệ đã nghe thấy và chạy về phía căn phòng của chị ta. “Chúng ta không có nhiều thời gian, phải nhân lúc bấy giờ, mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào Khúc Thục Phương. Cậu tới cầu thang xem có ai canh gác không?”



Thái Tiểu Băng nghe tôi dặn dò liền chạy đi ngay, chưa đầy mười giây đã quay trở lại nói: “Tầng nào cũng cóngười. Đội trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”






Bởi vì tiếng thét chói tại của Khúc Thục Phương, cả tầng mười ba đều rối loạn, chẳng riêng nhân viên bảo vệ chạy tới xem xét tình hình mà ngay cả khách khứa đang chơi đùa cũng đều chạy tới hóng hớt.



Tôi đẩy bừa cửa một căn phòng riêng, bế Tôn Xảo Xảo vào đó trước. “Bây giờ ngoài kia rất đông người, chúng ta trốn ở đây một lát trước đã, nếu không nhất định sẽ bị chúng phát hiện. Nhưng sự hỗn loạn này rất có lợi cho ta, chưa biết chừng có thể lợi dụng được." “Đội trưởng, cứ trốn ở đây không phải cách hay, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Chi bằng thả dây thừng, tôi cũng cô bé leo xuống.” “Như vậy quá nguy hiểm, một mình cậu leo dây thì tôi yên tâm, nhưng còn cống theo một người sống sờ sờ lại quá mạo hiểm.“Chúng ta từng được huấn luyện vác nặng leo dây mà, không vấn đề gì.” Cậu ta vừa sốt ruột, tiếng phổ thông lập tức trở lại. “Vác nặng và công một người sống sờ sờ hoàn toàn khác nhau, vật nặng có trọng tâm, chứ người sống thì trọng tâm ở đâu hả? Hơn nữa ban nãy tôi đã kiểm tra qua dây thừng phòng cháy, độ dài của nó chỉ đủ tới tầng sáu, tới lúc đó cậu treo lơ lửng giữa trời không trên không dưới sẽ càng khó chịu hơn. Thôi được rồi, cậu cứ ở đây chờ đi, tôi nghĩ cách.”






Dù sao hiện tại cũng đã loạn thế này rồi, không bằng càng loạn hơn nữa, chỉ có hoàn toàn náo loạn chúng tôi mới có thể đục nước béo cò rời khỏi đây. “Cách gì?”



Tôi nhìn chằm chằm bật lửa trên bàn, nói hai chữ: “Đốt nhà.”






Tầng mười ba chính là tầng cao nhất của tòa nhà Dạ Lai Hương, cũng chính là nơi bài trí xa hoa nhất, khắp nơi đều làvật dễ cháy, tùy tiện châm một mồi lửa sẽ đốt cháy cả một tầng này.



Tuy nói ở tầng này đều là đám quỷ đáng chết, có chết hết cũng không tiếc, tôi cũng không muốn làm tổn hại đến mạng người, cố gắng gây ồn ào lớn nhất và giảm thiểu thương tổn xuống thấp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK