*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hạ Cát Hoài chắc một tiếng, thay giày rồi bước tới tủ lạnh lấy ra một lon Coca, vừa uống vừa nói: "Người anh em, cậu cũng đừng trách tôi ngốc, tôi thật sự không hiểu được rốt cuộc cậu có ý gì? “Cậu cứ làm theo lời tôi nói là được.
Mặc dù Hạ Cát Hoài rất thắc mắc nhưng vẫn làm theo những gì tôi nói. Cậu ta biết tôi sẽ không hại cậu ta, tôi cũng không phải người như vậy. “Trương Siêu, tôi phát hiện cậu chính là ngôi sao may mắn của tôi. Cho dù cậu nhờ tôi làm cái gì cuối cùng cũng đều lập công. Tôi thật muốn ôm chân cậu, trời sinh cậu giúp tôi vượng khí mà “Là bản thân cậu may mắn, tôi còn muốn mượn một chút vận phân chó của cậu đây Phải rồi, đã tìm được Lâm Khang chưa?" "Đã tìm được từ lâu rồi. Han ta có thể đi đầu chứ? Hàn muốn chạy đảm chủ nợ của hàn cũng không bỏ qua, hãn chưa chịu trả tiền nên đã bị Kim Lão Tử giam lại rồi." “Sao hắn lại còn nợ tiền? Không phải Trần Ngọc Châu đã cho hạn mấy triệu đó thôi. "Cờ bạc là một hố sâu không thấy đáy. Đừng nói nhà hàn vốn chẳng có tiền của gì mà ngay cả con nhà giàu như cậu cũng không chịu nổi sự thối nát của hắn. Tôi thấy ý tưởng dùng Lâm Khang để bat Lâm Phương này của cậu sẽ tại mất, nếu tôi là Lâm Phương, tôi sẽ chạy trốn thật xa, tránh càng xa cái nhà này càng tốt, tốt nhất là tới chỗ không ai tìm được. “Lâm Phương sẽ không làm thế"
Nếu cô ta thật sự làm được như vậy đã tốt, cô ta cũng sẽ không làm vào bước đường ngày hôm nay. Em trai của cô ta đã thành một con địa hút máu bám trên người cô ta rồi, cho dù cô ta chạy tới chăn trời góc biển cũng không trấn thoát số phận này.
Hiện giờ tôi không muốn nhắc tới chuyện Lâm Phương, vừa nghĩ tới đã bực mình trong lòng, kỳ lạ là cảm giác này không đơn giản là căm hận hay ghét bó. “Lão Cát, cậu có thể giúp tôi điều tra ghi chép xuất nhập cảnh của một người được không? Lúc điều tra có ai biết được không?” "Sao nào, cậu muốn điều tra ai? Chỉ cần một câu thôi.” “Hàn Khôn "
Hạ Cát Hoài đang ăn táo, quả táo liền rơi thẳng từ trên miệng xuống dưới đất.
Sửng sốt một lúc, Hạ Cát Hoài mới lấy lại tinh thần nói. "Trương Siêu, hai chúng ta lâu rồi không tán gẫu với nhau tại sao bây giờ mỗi câu của cậu đều có sức nổ như vậy chứ. Không phải Hàn Khôn đã chết rồi sao? “Trước hết cậu giúp tôi điều tra thêm nhất định phải cố gắng giữ bí mật, không thể để cho bất kỳ ai biết tôi đang điều tra về chủ ấy.
Hạ Cát Hoài lạc đầu nói: "Về nguyên tắc là không thể nào. Trên hệ thống của công an chỉ cần điều tra sẽ lưu lại ghi chép. Hơn nữa ghi chép xuất nhập cảnh phải tới Cục Quản lý xuất nhập cảnh điều tra, không phải nơi tôi trực tiếp quản lý, chuyện này cần phải nhờ người khác, không thể giữ bí mật tuyệt đối được.
Tôi không nhịn được nhíu máy, chỉ cần để lại dấu vết Hàn Khôn có thể sẽ phát hiện ra. Đối với Hàn Khôn tôi phải cẩn thận hơn bất kỳ kẻ nào, nếu thật sự không được, tôi chỉ có thể nhờ quan hệ trong quân đội tìm tài liệu.
Tôi không nghĩ ra tại sao Hàn Khôn lại muốn lừa tôi và định lừa tôi bao lâu nữa. Sau lưng chủ ta có phải đang cất giấu một bí mật khổng lồ nào hay không.
Bí mật này liệu có liên quan tới tai nạn xe của bố mẹ tôi không?
Tôi và Hạ Cát Hoài đều đã mệt đến ngất ngưởng, chúng tôi ngủ một giấc tới tận chiều. Sau khi thức dậy, tôi nghe tiếng Hạ Cát Hoài nghe điện thoại ở căn phòng bên cạnh.
Sau đó cậu ta liền đi tới gõ cửa phòng tôi. “Tôi phải tới Cục Cảnh sát, cậu có muốn đi chung không? Lâm Khang bị người ta đánh “Cái gì?” “Tôi nghĩ chuyện tốt như vậy sao có thể không dẫn cậu tới hiện trường coi cho bộ tức được, đi, tôi lái xe. "Không hổ là anh em tốt, buổi tối mời cậu ăn hải sản
Lúc ở trong xe Hạ Cát Hoài, tôi nhận được điện thoại của Thái Tiểu Băng Thái Tiểu Băng bảo tôi yên tâm, để nhiệm vụ lần này được thuận lợi, phía trên muốn ra tay dọn sạch đảm cảnh sát hủ bại ở thành phố Thông bảo đảm không còn thứ gì gây cản trở cho nhiệm vu. “Tôi đã báo cáo với cấp trên, Hứa Tường là tên hủ bại đầu tiên trong đám con trời này. Uỷ ban kiểm tra kỷ luật đã chuẩn bị tới thành phố Thống rồi, hôm đó sẽ bắt
Hữa Tường đi.
Tâm trạng tôi lập tức vui vẻ hơn nhiều, nhưng đồng thời cũng có hơi lo lắng "Nhưng Hứa Tường là Phó Cục trưởng. nhanh như vậy đã động tới ông ta sẽ không đánh rẫn động có chứ." "Đội trường, cái này phải cần sự phối hợp của anh. Không phải anh vốn có thù oán với nhà họ Trần sao, giậu đổ bìm leo, tới lúc đó bọn họ sẽ nghĩ Hứa Tường bị trừ khử vì đắc tội với anh "Để tôi tự dưng đi kiếm chuyện à? Đúng là chuyện tôi giỏi nhất, cứ chờ xem đi"
Đây chính là tin vui hiếm thấy trong mấy ngày nay, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Sở Tiêu Tiêu sẽ tới Lục Thông làm việc, cô ấy xin nghỉ mấy hôm, công việc ở công ty đã chất cao như núi. Một minh Lục Thông không xử lý xuể đã gọi tới bảy tám cuộc gọi thúc giục cô ấy đi làm. Sở Tiêu Tiêu gửi tin nhân bảo với tôi, hôm nay không thể tới chỗ tôi được rồi.
Tôi nhìn WeChat và mỉm cười, có thể gặp được cô ấy ở thành phố Thông thật sự là may mắn. Để cô ấy có thể có cuộc sống bình yên ở cái thành phố này, tôi không thể từ bỏ được.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác ấm áp hiếm có, ngồi trên xe nhân tin với Sở Tiêu Tiêu
Không ngờ còn chưa nói được mấy câu, câu chuyện từ trời trăng mây gió bắt đầu chuyển hướng đen tối, cô nhóc kia văn cứ trêu chọc tôi, mẹ nó chứ, có cơ hội tôi nhất định phải năm lấy thời cơ xử lý cô ấy, "Cậu còn chưa thấy Lâm Khang bị đánh đã bắt đầu cười rồi. Đó suýt nữa là em vợ tương lai của cầu đó nhìn một chút đi nào." Hạ Cất Hoài nói: "Nếu bây giờ cậu không nhịn cười được, chờ lát nữa tới hiện trường nhìn thấy, chẳng phải là sẽ cười đến chết luôn sao?"
Hạ Cát Hoài nói cho tôi biết là Lâm Khang gọi điện thoại báo cảnh sát.
Vì nợ nân, hãn ta bị Kim Lão Tử giam mười lăm ngày, thật sự không móc ra tiền nổi nên bị Kim Lão Tử đuổi đi.
Lúc thả hàn Kim Lão Tử nói sẽ cho hắn ba ngày, nếu không mang được tiền tới sẽ ném hân vào phố đen bản mông trả no. “Tháng nhóc này khiếp sợ liền nói mình có cách trả tiền, hình như hân gọi một người tới, định lừa tiền người ta. Nhưng người hàn gọi tới chẳng những không đưa tiền mà còn đánh hạn một trận.
Lâm Khang này cũng thật không tầm thường, con mẹ nó đầu như mọc ở mộng ra vậy, nhưng chuyện như vậy còn gọi điện báo cho cho chúng tôi biết. Để tôi nói thì hắn đã như vậy rồi, bán mông thì ban thôi, coi như lao động làm giàu đi, người khác dựa vào hai bàn tay, hàn dựa vào cái mông.
Hạ Cát Hoài lải nhải suốt dọc đường, cậu ra lái xe cảnh sát phóng nhanh vào một hẻm nhỏ trong khu Hải Minh rồi dừng lại.
Khu Hải Minh là một khu dân nghèo trong thành phố Thông, cả con hẻm này một cái mái ngói cũng không có, đều là sao trúc và giấy dầu đắp lên thành lều.
Nơi này chủ yếu là chỗ ở của người nhặt rác, nơi nơi chất đầy phế thải được soạn ra thành từng đống, mùi hôi thổi ngợp trời, nhưng có lẽ những người sống trong đó đều đã quen rồi,
Tôi đã từng đi qua nơi còn buồn nôn hơn thế này nên chẳng có phản ứng gì, nhưng Hạ Cát Hoài vừa xuống xe liền buồn nôn. “Mẹ nó, tôi cảm thấy trong không khí đều ngập mùi phân. Tôi giảm phải cái gì rồi, mọe, thật sự là phân luôn."
Tôi mặc kệ cậu ta, cậu ta nhón chân đi theo phía sau. “Người ở đâu?" Tôi hỏi.
Có thể là nghe thấy tiếng xe cảnh sát tới, Lâm Khang vậy mà lại tự mình chạy ra khỏi lều “Đồng chi cảnh sát, ở đây
Chẳng mấy chốc, hạn đã nhìn thấy tôi đi ở phía trước, sắc mặt lập tức kém đi, nhưng tôi lại lập tức vui lên, bởi vì sau lưng không ai khác mà chính là Trần