Tôi nói: “Tối qua tôi đánh người kia vỡ thận, sao có thể là hiểu lầm được chứ.”
Đại Cừu sốt ruột đánh vào đầu tôi một cái: “ Mẹ nó đồ ngốc này, bây giờ họ thả cậu ra mà cậu còn muốn gánh tội vào thân à. Đầu óc cậu có vấn đề hả?
Tôi mỉm cười không những không tức giận mà còn rất vui, không ngờ ngồi tù cũng có thể quen biết được những người anh em tốt bụng nhiệt tình như vậy.
Người sợ sệt nhất là Lưu Hổ, hồi nãy hắn còn hung hăng nói tôi không đấu được với Trần Ngọc Châu mà bây giờ lại thấy cảnh này. Cho dù hắn là đồ ngốc cũng có thể đoán được tôi có lai lịch như thế nào.
Phó cục trưởng Hứa bị tôi chất vấn lại như thế nhưng hôm nay ông ấy cũng phải mời tôi ra ngoài. Vì ông ấy đã nhận sự ủy thác của người ta rồi nên không thể không mời tôi ra.
Tôi nói: “ Cục trưởng Hứa, chúng ta đừng vòng vo nữa. Ông muốn mượn cái cớ để bảo tôi ra ngoài thì không được đâu, người ta nói mời thần thì dễ tiễn thần thì khó mà nên tôi sẽ không đi dễ dàng vậy đâu. Hôm qua mấy người nhận lệnh của Trần Như Hải nhốt tôi một đêm rồi tìm người dạy tôi một bài học. Bây giờ lại muốn biến tôi thành người không liên can để thả ra ngoài ư, không thể như thế được. Tôi nghĩ chắc chắn cô Sở Tiêu Tiêu bạn tôi đã đưa bằng chứng quay được Trần Ngọc Châu cưỡng hiếp cô ấy cho cảnh sát rồi."
Tôi đoán với tính cách của Sở Tiêu Tiêu chắc chắn tối qua ngủ không ngon giấc đâu. Chắc chắn sẽ chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của tôi và chắc chắn đã giao chứng cứ cho cảnh sát.
Vốn dĩ tôi hi vọng cô ấy giao muộn một chút vì bây giờ tôi không cần ra ngoài vội. Vội vàng giao như thế chắc chắn Trần Như Hải sẽ tìm cách tiêu hủy bằng chứng ngay.
E là lần này không thể dồn Trần Ngọc Châu vào chỗ chết rồi, thật đáng tiếc!
Không ngờ câu nói này của tôi như một quả bom đã được châm ngòi, sắc mặt phó cục trưởng Từ đen xịt lại rồi hừ lạnh một tiếng: " Lần này cô ta nổi tiếng rồi, cô ta tung nó lên mạng rồi.”
Hạ Cát Hoài cũng là một tên ngốc, cậu ta không nhìn ra sắc mặt của cục trưởng mà còn vui mừng nói: “ Được rồi Trương Siêu, không sao nữa rồi. Cậu cũng chỉ là làm việc nghĩa mà, có chứng cứ chứng minh rồi nên bây giờ chúng tôi thả cậu ra ngoài. Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?”
Tôi nói: “ Tôi không đi, muốn tôi ra ngoài thì bảo Trần Như Hải đích thân đến mời tôi ra."
" Cái gì?" Cục trưởng Hứa nói.
Tôi muốn xem xem tên bày mưu tính kế Trần Như Hải này là người thế nào chứ không thể để hắn hãm hại sau lưng tôi mãi thế được, ít nhất tôi cũng phải nhìn thấy mặt ông ta. Loại cảm giác mình ngoài sáng địch trong tối như bây giờ rất khó chịu.
Cục trưởng Hứa nói tiếp: “ Không thể nào, cậu đừng được nước lấn tới.”
tôi cũng không ngờ bạn tôi lại dữ dằn đến nổi tung đoạn video đó lên mạng. Bây giờ là tám giờ sáng rồi, ông nói xem các cơ quan truyền thông khi nào thì phát hiện ra người anh hùng làm việc nghĩa đang bị nhốt trong tù? Tin tức này có thể làm náo động cả nước đấy, báo chí truyền thông sẽ không bỏ lỡ tin nóng này đâu. Đến lúc đó ông còn giữ được địa vị của mình không? Có thể bảo vệ cho đứa con ngốc ngếch của Trần Như Hải nữa không? Bây giờ thả tôi ra thì chuyện coi như xong. Ông nói xem Trần Ngọc Châu có nên đến mời tôi ra không, là tôi được nước lấn tới hay là tôi tha cái mạng chó của mấy người?"
Cục trưởng Hứa bị tôi nói cho không nói được gì thêm, sắc mặt tái nhợt đi. Tôi đã nói trúng điểm tử huyệt của ông ta và đó cũng là điều ông ta lo lắng nhất.
“ Đi, Tiểu Chu, cậu đi mời Trần Như Hải đến đây!”
Tôi xoay người mỉm cười với Đại Cừu đang đứng như chết lặng: “ Tôi nói rồi mà, tôi muốn người nhà họ Trần đến mời tôi ra ngoài.”
Đại Cừu giơ ngón cái lên rồi luôn miệng khen tôi còn Lưu Hổ thì không còn sức sống nữa đến nhìn tôi hắn cũng không dám nhìn.
Hành động của Sở Tiêu Tiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tuy là đã giúp tôi nhưng lại khiến tôi rất đau đầu, việc tôi không hi vọng nhất bây giờ đó chính là nổi tiếng.
Đám người của bang Hồng Đăng lần đầu tiên thấy cảnh sát phải chịu thiệt nên chúng rất đắc ý cố ý nói nhiều câu nịnh hót tôi như là rất ngưỡng mộ tôi, hận không thể bóp vai đấm lưng cho tôi.
Chúng tôi chờ tầm mười lăm phút thì tôi nghe thấy một tiếng bước chân lạ đi tới, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhanh.
Tôi liền ngồi dậy, lúc đó một người đàn ông tầm hơn bảy mươi tuổi cao khoảng một mét sáu trông rất giống cáo già, trên mặt còn có rất nhiều nếp nhăn đưa một đám người cao to cùng với tên Trần Ngọc Châu đang cúi khom người đi đến trước cửa.
Nếu không có Trần Ngọc Châu đứng phía sau thì tôi không dám tin rằng lão già này là Trần Như Hải- cha của Trần Ngọc Châu.
Giây đầu tiên khi Trần Ngọc Châu nhìn hân hôn ai thấy tôi, trong ánh mắt của hắn hận không thể giết chết tôi!
Nhưng tôi không thèm để ý đến hắn mà nhìn về phía Trần Như Hải, đây là quân sư sau lưng Trần Ngọc Châu ư, ông ta khó đối phó hơn Trần Ngọc Châu nhiều.
Quan sát xong một lượt, tôi mỉn cười với Trần Ngọc Châu: “ Đến rồi à, đã đỡ hơn chưa?”
Câu nói này xém chút làm Trần Ngọc vào mối quan hệ của họ nếu ở trong thành phố Thông sẽ không coi ai ra gì nhưng điều chúng sợ là làm to chuyện trên mạng. Sở Tiêu Tiêu này cũng rất hổ báo chỉ làm bừa thế mà cũng đi đúng đường rồi.
Không ngờ Trần Như Hải lại cười, lão già này cười rất kỳ quái giống như tôi vừa nghe được tiếng hắt xì của một con sóc vậy.
Puhah Ha ha, cục trưởng Hứa nghĩ ngợi nhiều rồi. Trên người cậu Tiểu Trương này đâu có chút thương tích gì, cậu tin ư?”
Chu Tiểu Cường lập tức ngẩng đầu dậy, vô thức hét lên một tiếng: “ Không thể nào, em...”
Trần Như Hải không để anh ta nói tiếp bèn cười và nói: “ Người tài giỏi thì sẽ làm được những việc tài giỏi, mấy cậu không thể làm được nhưng cậu Tiểu Trương này có thể làm được. Đứa con bất tài này của tôi suốt ngày đàn đúm bạn bè trong khi có người bạn cấp ba như cậu mà không thể kết giao với cậu ấy, đúng là đồ vô dụng.”
Nói xong ông ta không chút do dự nhảy lên tát Trần Ngọc Châu một cái.
Ông ta phải nhảy lên tại vì Trần Ngọc Châu cao hơn Trần Như Hải nhiều!
Bi bố mình tát trước mặt nhiều người như thế hơn nữa người sĩ diện như Trần Ngọc Châu sao mà chịu đựng nổi, hắn như chết lặng lắp bắp nói: “ Bố...”
Vừa nói xong Trần Như Hải lại tát thêm một cái nữa, âm thanh phát ra rất giòn dã hơn nữa còn ra hết sức nên mặt Trần Ngọc Châu sưng vù lên.
Sau khi đánh xong, Trần Như Hải bỏ mặt đứa con ngu dốt một bên rồi hỏi tôi:
Tiểu Trương à, hai cát tát này đủ để cậu hả giận chưa?”
Tôi lắc đầu nói: “ Chưa đủ."
Trần Ngọc Châu sợ xanh mặt nhưng lại không dám chống đối lại bố mình. Trần Như Hải cũng ngây người ra, chắc ông ta không ngờ tôi sẽ mượn gậy đánh rắn như thế. Ông ta đã khách sáo hỏi thì tôi đành nói thật vậy.