**********
Tôi đi đi lại lại trên hành lang mấy lần, Công Tôn Thanh Phong cũng theo sát tôi không xa.
Bỗng nhiên, lúc rẽ vào một khúc ngoặt, tôi nhẹ nhàng nhảy lên, hai tay chống lên hai bên vách tường, giữ bản thân lơ lửng giữa không trung.
Chẳng mấy chốc, Công Tôn Thanh Phong đã đi tới, hắn ta nhìn quanh trái phải, tôi biết hắn đang tìm tôi. “Đáng chết, chạy đâu mất rồi.”
Không thấy bóng dáng tôi đầu, Công Tôn Thanh Phong chỉ nghĩ là tôi đã chạy liền mau chóng chạy về phía trước muốn đuổi theo tôi.
Tôi vội vàng nhảy từ trên xuống, sau đó men theo vách tường đi đến trước cửa phòng của chị Phương, gõ cửa ba cái.
Thái Tiểu Băng ở bên trong lập tức mở cửa cho tôi, tôi lách mình đi vào. “Đội trưởng, anh đã nghe thấy tin của tôi hả?” Thái Tiểu Băng thấy tôi, vừa kinhngạc lại vui mừng: "Tôi còn tưởng tiếng quả nhỏ, anh sẽ không nghe thấy, nhưng tôi không dám kêu to quá." “Nghe được, tôi bị thằng cha Công Tôn Thanh Phong kia quấn lấy, tôi đi tới đâu hắn cũng theo tới đó. Tôi muốn gửi tin nhắn cho cậu cũng khó, may mà cậu nghe thấy ám hiệu gõ kính của tôi. Cậu không biết đâu, lúc ấy thằng cha đó vẫn đứng bên cạnh, tôi cảm thấy hắn đã nhìn thấu vài chuyện, chúng ta phải hành động mau lên.”
Thái Tiểu Băng gật đầu, mừng rỡ cười nói: “Thằng cha này còn tưởng cứ bám theo là có thể trông chừng anh sao, Báo Tuyết chúng ta sao có thể bị nhân vật nhỏ như hắn cầm chân chứ?" “Cũng đúng.” Tôi vỗ vỗ bả vai Thái Tiểu Băng và nói: “Không nói mấy việc này nữa, người đâu?” “Trong tủ quần áo. Cô ấy bị thương rất nặng, mấy hôm trước bác sĩ có tới khám, nhưng không khả quan, tình hình hiện tại không tốt lắm.”Thái Tiểu Băng chỉ vào một chiếc tủ quần áo rất to trong phòng nói với tôi.
Tôi bước tới trước tủ quần áo, còn chưa mở cửa đã ngửi thấy một mùi hôi rất khó chịu. Tuy nó chỉ phảng phất nhưng khứu giác tôi cực kỳ nhạy cảm nên vẫn ngửi thấy được, nó khá giống mùi của chất bài tiết.
Không đúng, chị Phương là quản lý ở đây, căn phòng của chị ta hẳn là phải rất sạch sẽ.
Thái Tiểu Băng thấy vẻ mặt của tôi, gương mặt liền tối sầm lại và giải thích: “Là mùi trên người cô ấy, anh xem thì biết.”
Nói xong, cậu ta mở cánh tủ lớn.
Trong tủ treo đầy váy áo có giá trị không nhỏ, nhìn qua đều là hàng hiệu, có vẻ rất đáng tiền.
Ở bên dưới những loại váy vóc cao sang quý giá này có một cô gái bé nhỏ chỉ cao khoảng một mét năm mươi, rất gầy gò, đang nằm cuộn lại. Cô ấy mặc mộtchiếc váy trắng, trên đó dính đầy các loại vết bẩn.
Gương mặt cô ấy đỏ bừng, tôi đưa tay sờ thử, hóa ra là đang sốt. Cảm thấy có người chạm vào mình, cô ấy trốn tránh theo bản năng, nhưng vừa thấy Thái Tiểu Băng sau lưng tôi thì không né tránh nữa, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn tôi.
Chỉ nhìn mặt cũng có thể nhận ra, cô bé này hoàn toàn chưa trưởng thành, Tiểu Kha nói cô bé chỉ mới mười sáu tuổi, dáng vẻ không phải quá xuất sắc, nhưng rất xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt to long lanh. “Sau khi bị Thạch Thắng cưỡng bức, cô bé không thể kiểm soát được việc bài tiết, cả người luôn dính nước tiểu và phân. Một cô gái đang yên đang lành bị hủy hoại thành như vậy, lũ khốn nạn này thật sự đáng bắn bỏ!”
Vị trí vết thương rất bất tiện, chúng tôi không cách nào kiểm tra và băng bỏ cho cô ấy được, nhưng cô ấy bị sốt rất cao, giống như một miếng sắt nung đỏ,nhất định là do vết thương nhiễm trùng phát sốt. Thật sự nếu không tới bệnh viện chữa trị nhất định sẽ gây tai nạn chết người. “Em có đi được không?” Tôi hỏi.
Cô bé thở dài một hơi, cố gắng bò ra khỏi tủ quần áo, nhưng động tác đơn giản này đối với cô ấy lại vô cùng khó khăn. Tôi vội vàng giữ cô ấy lại để cô ấy không cử động nữa. “Không sao cả, em cứ nằm đi, chúng tôi bế em ra ngoài” “Em bẩn lắm.” Cô bé khó khăn nói ra mấy chữ.
Lồng ngực tôi như bị đá tảng đè nén, tôi nghiến răng nói: “Không bẩn. Bọn anh là bội đội đặc chủng Báo Tuyết, sẽ cứu em ra ngoài ngay lập tức.
Dường như cô bé không tin lại có bộ đội đặc chủng tới cứu mình, cô bé mở to mắt nhìn tôi chằm chằm, không chớp lấy một cái.“Các anh thật sự là bộ đội đặc chủng?” “Đúng, em nhất định sẽ an toàn. Thái Tiểu Băng xoa đầu cô bé, khóe mắt Xảo Xảo lập tức đỏ bừng, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Cô bé hít một hơi thật sâu, cắn môi nén nước mắt xuống và nói với chúng tôi: “Em còn có thể chịu đựng được, các anh nhất định phải đưa em đi khỏi đây.”
Xảo Xảo rất gầy, cánh tay không đầy một nắm tay của tôi, nhìn qua cũng chẳng tới mười sáu tuổi. Ai mà ngờ được mấy hôm trước cô bé đã phải trải qua sự tra tấn dã man cỡ nào.
Tôi rút con dao găm Thụy Sĩ mang bên mình ra và nói: “Em là một cô gái kiên cường, cố nhịn một chút nhé. Nói cho anh biết, con chip ở đâu?”
Loại chip định vị GPS này thường được dùng để gắn lên thú cưng, đề phòng bị lạc, không ngờ Dạ Lại Hương lại điên rồi đến gắn loại chip này vào cơ thể con người! “Ở đây, chỗ cánh tay này."Cô bé giơ bắp tay trái lên, tôi vừa sờ liền chạm phải một khối rắn khác thường bên dưới da, to chừng cái móng tay, đó chính là con chip được gắn vào.
Thái Tiểu Băng đưa tay ra trước mặt cô bé: “Nếu đau quá, em cứ cắn tay anh này, cố gắng một chút, sẽ rất nhanh thôi.” “Em chịu được.”
Xảo Xảo kiên quyết không cắn tay Thái Tiểu Băng, bảo tôi ra tay nhanh một chút.
Tôi hít vào thật sâu, một dao đâm xuống, nhanh chóng rạch ra một vết cắt, máu lập tức phun ra.
Xảo Xảo đau tới nỗi run rẩy cả người, túm lấy cái váy hoa trên đỉnh đầu theo bản năng. Trên bộ váy đẹp đẽ lập tức in hẳn một bàn tay máu, nhưng ngạc nhiên là cô bé cũng không kêu lên tiếng nào.
Loại chip này cắm không sâu, một con dao nhọn là đã lấy ra được. Tôi lấy một cái áo băng bó cho Xảo Xảo, sau đó bểcô bé ra khỏi tủ quần áo.
Cùng lúc đó, tôi và Thái Tiểu Băng nghe thấy một tiếng động vang lên từ ngoài cửa.
Chính là tiếng chìa khóa cắm vào ổ
Chị Phương đã trở lại!
Khúc Thục Phương cũng gần như là đồng hương của Xảo Xảo, việc đưa Xảo Xảo tới hộp đêm chính là cha Xảo Xảo nhờ Phương Phương nể mặt đồng hương mà cầu xin.
Nhà cô bé là một huyện nhỏ trực thuộc thành phố Thông, từ trong huyện lên thành phố không có xe buýt, trên núi cũng không có, bọn họ chỉ có thể ngồi xe bò, hoặc là đi bộ xuống, ít nhất cũng phải mất năm, sáu tiếng.
Khúc Thục Phương vừa xinh đẹp lại thông minh, đã ở Dạ Lai Hương hai mươi mấy năm rồi. Từ năm xấp xỉ tuổi Xảo Xảo chị ta đã bắt đầu kiếm ra tiền, giờ đám bạn cùng tuổi đã bỏ nghề, chỉ còn chị ta càng lúc càng phát đạt.Nếu muốn nói cuộc đời chị ta có gì không thuận, phần lớn là những chuyện xảy ra hôm nay.
Khúc Thục Phương nghĩ thế nào cũng không hiểu, rõ ràng chị ta nhìn thấy một đôi giày ở cửa ra vào, hơn nữa chắc chắn có một người ở trong đó, tại sao lục cả phòng cũng không thấy gì.
Chuyện này suy cho cùng đều tại con điểm Tôn Xảo Xảo kia, đã vào tới đây rồi mà còn không ngoan ngoãn, chạy lung tung! Nếu để ông chủ biết chuyện này, bản thân Tôn Xảo Xảo gặp xui xẻo không nói, mà đến cả má mì Khúc Thục Phương này cũng đi theo không biết chừng.
Nhưng dù sao, con bé đó vẫn còn ở trong tòa nhà, cho dù không tìm thấy cũng không cần vội, nó có bệnh, cho dù có để mặc nó một mình thì nó cũng sẽ chết trong mấy ngày tới thôi.