Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
nhỏ, phải tới bệnh viện băng bỏ nếu không sẽ không lành được. Nhưng với tôi mà nói kỳ thật nó cũng chẳng thấm vào đâu, ngày trước tôi đã từng chịu nhiều vết thương nặng hơn cái này nhiều, chuyện này đối với bộ đội đặc chủng chỉ như cơm bữa.
Nhưng tôi thấy Sở Tiêu Tiêu lo lắng như vậy, liền này ý không lợi dụng cơ hội này thì còn đợi tới bao giờ?
Tôi lấy tay ôm ngực, làm bộ đau đến nói không nên lời.
Sở Tiêu Tiêu quả nhiên lo sốt vó ríu rít với tôi: “Anh nói một lời đi, tay anh có sao không?” “Vết thương nứt rồi.” “Hả? Nghiêm trọng vậy sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tôi nói: “Nữ hiệp à, vết thương này không có thuốc chữa, trừ khi nam nữ ân ái trong vòng mười hai canh giờ mới có thể cứu được một mạng của kẻ hèn này. Nữ hiệp có bằng lòng cứu mạng tôikhông?”
Lúc này cô ấy mới nhận ra tôi đang gạt cô ấy, liền liếc mắt rồi chạy ra ngoài mà chẳng thèm quay đầu lại. “Này, này, đừng giận dỗi chứ, anh chỉ đùa thôi mà."
Hai chúng tôi đang đùa giỡn thì bỗng nhiên thấy Thốc Tử chạy tới từ phía đối diện. Thốc Tử thở hổn hển, dường như rất khẩn trương. “Có chuyện gì vậy?” “Tôi đưa hai người đi, không kịp giải thích.” Thốc Tử nói với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ của Thốc Tử, cũng cảm thấy có chuyện không ổn. “Sao lại thế này? Chỗ Triệu Tử Thâm xảy ra chuyện gì sao? Anh mau đi giúp cậu ta trước đi.”
Thốc Tử nhíu mày nói: “Tôi không liên lạc được với cậu chủ nữa. Trước mắt anh đi theo tôi đã, tôi phải đưa haingười rời đi an toàn.”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Chỗ ông chủ của anh quan trọng hơn, anh đi hỗ trợ trước đi, chúng tôi có thể tự đi được.”
Nhưng Thốc Tử lại lắc đầu, tôi biết thói quen này của Thốc Tử, chỉ cần là việc Triệu Tử Thâm đã dặn dò, anh ta nhất định sẽ hoàn thành mười phân vẹn mười. Chúng tôi không có tư cách ra lệnh cho Thốc Tử phải hành động thế nào, ngay cả khi chúng tôi chỉ muốn tốt cho Thốc Tử cũng không được.
Tôi gật đầu: “Được, chúng ta đi trước. Tiêu Tiêu, xe của em ở đâu?”
Thốc Tử nói: "Không thể đi xe, rất nguy hiểm, dễ bị phát hiện lắm. Đi theo tôi.” “Có lý, người của bang Thanh Long đang ở gần đây, bọn họ chỉ cần tìm một kẻ liều mạng lái xe hàng là có thể chặn đường lật xe chúng ta. Chúng ta vẫn nên đi theo Thốc Tử thôi.”
Đương nhiên Sở Tiêu Tiêu nghe lời tôi răm rắp, nếu tôi đã nói vậy, cô ấy liềngật đầu ngay lập tức.
Thốc Tử nhận lấy mì thịt bò trên tay tôi, sau khi ngửa đầu ăn hết trong hai ba miếng liền quay đầu bước đi. Tôi và Sở Tiêu Tiêu nhìn tới ngày người, lúc này rồi anh ta còn có tâm trạng ăn mì bò. “Tôi không quen thuộc nơi này, đợi tôi quan sát đã.” Thốc Tử bảo tôi và Sở Tiêu Tiêu chờ một lát trước đã, sau đó anh ta tự tìm một tòa chung cư, nhấn nút thang máy lên tới tầng cao nhất. Tôi và Sở Tiêu Tiêu đi theo, sau khi lên tới tầng cao nhất thì trèo khỏi gác mái, ra ngoài sân thượng, nơi có thể nhìn thấy tất cả vùng lân cận trong tầm mắt.
Thị lực của tôi tốt hơn người bình thường, ban đêm có thể nhìn rõ hơn, có lẽ Thốc Tử cũng không khác tôi là mấy.
Hai chúng tôi chạy một vòng quanh sân thượng. Tôi vô cùng kinh ngạc, có vài nơi đã bùng lên ánh lửa, thậm chí còn vang lên những tiếng la hét đánh giết.
Thốc Tử nói: “Phía sau có một lối đi nhỏ, chúng ta đi theo lối đó. Cách đókhông xa là tới khu phố đen, có ai có thể tiếp ứng cho anh được không?”
Tôi suy nghĩ một chút, người của Tuấn Nhiên không chắc có thể sử dụng được, trước khi hoàn toàn diệt trừ Liễu Vinh, tôi cũng không thể dùng người của Tuấn Nhiên.
Tôi nói: “Tóm lại cứ tới khu phố đen trước đã. Bây giờ xem ra chúng ta đã bị bao vây, chỉ cần có thể phá được vòng vậy trước đã, tìm người bên ngoài đến phá vỡ cục diện là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên Sở Tiêu Tiêu chứng kiến màn ẩu đả của xã hội đen đạt tới mức độ này, ngạc nhiên tới mức không ngậm miệng lại được, ban nãy cô ấy còn không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ đã hơi khiếp đảm rồi. “Em sợ à? Hay là em trốn ở đây một lát đã.” Tôi nói.
Mặc dù trốn ở đây cả đêm cũng rất uất ức, nhưng nhất định là an toàn hơn đột phá vòng vây nhiều. Một mình Sở Tiêu Tiêu trốn ở đây tôi cũng rất lo lắng,nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Ai mà ngờ Sở Tiêu Tiêu nói sao cũng không chịu, nhất định phải đi cùng chúng tôi, không những thể nói thêm vài câu, cô ấy thậm chí còn có hơi phấn khích. “Từ khi lên cấp ba em đã là học sinh nổi loạn, anh nghĩ là em bất tài sao? Em cũng có thể đánh!”
Nói xong, cô ấy nhìn xung quanh một lát rồi nhặt một cục gạch từ dưới đất lên, cầm trong tay ước lượng một hồi.
Tôi cười nói: “Em giữ cái hung khí này mà tự vệ, trước hết phải bảo vệ bản thân em trước. Lát nữa em phải đi theo anh và Thốc Tử, đừng có chạy lung tung” “Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau đi thôi.” Thốc Tử sốt ruột nói.
Thốc Tử thật sự sốt ruột muốn đưa chúng tôi ra ngoài rồi quay lại cứu Triệu Tử Thâm, chúng tôi cũng không dám chần chừ, lập tức đi theo anh ta.Chúng tôi nhanh chóng đi tới con hẻm nhỏ đằng sau, nơi này không có một bóng người nào, chỉ có một cánh cửa sắt nhỏ, được khóa lại bằng một cái khóa đã han gỉ.
Tôi bảo bọn họ lùi lại phía sau, hai tay cầm lấy hai bên ổ khóa, kéo mạnh một phát, cái ổ khóa kia liền vỡ thành hai mảnh.
Chúng tôi nối đuôi nhau đi ra, cả con hẻm tối thui, tôi cầm lấy tay Sở Tiêu Tiêu, cô ấy yên lặng bước theo tôi.
Chúng tôi đi chẳng bao lâu, chưa tới hai trăm mét, một tiếng còi bức bách chợt vang lên từ phía xa xa.
Thốc Tử chợt dừng bước, sau đó lại ép mình tiếp tục đi lên phía trước, tôi cảm thấy bước chân của anh ta càng lúc càng nhanh, chắc chắn là vội vàng muốn đưa chúng tôi ra ngoài rồi quay lại tìm Triệu Tử Thâm.
Bỗng nhiên, một tiếng còi giống như chim ưng cắt qua bầu trời, vô cùng chói tai lại vang lên. Thốc Tử bỗng quay đầunhìn về phía âm thanh truyền tới, tôi suýt chút nữa đã va phải anh ta.
Tôi nghĩ tiếng còi này cũng giống như lần trước, chỉ là thông báo cuộc chiến đang rất cấp bách, không có chuyện gì khác. Nhưng không ngờ, Thốc Tử lại tự lẩm bẩm: “Hỏng rồi.” “Rốt cuộc làm sao vậy, nếu anh muốn đi cứu ông chủ của mình thì cứ đi đi.” Sở Tiêu Tiêu nói.
Thốc Tử lắc lắc đầu, tôi nhìn thấy khỏe mắt anh ta đỏ bừng, cắn môi tiếp tục cúi đầu chạy.
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại chạy lên chặn đường Thốc Tử: “Anh có bị điên không hả? Chúng tôi không cần anh dẫn đường, anh nhiệt tình cái gì chứ. Ông chủ anh cần anh đi cứu, anh mau đi cứu anh ta đi!” “Tôi đã nhận lời với cậu chủ...”
Tôi định bảo Sở Tiêu Tiêu đừng nói nữa, tính cách của Thốc Tử chính là như vậy, người trong giang hồ bọn họ rất coitrọng chữ tín.