*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Tôi cảm thấy mình sắp mù, trái tim tổn thương mười ngàn điểm.
Từ lâu tôi đã chẳng còn tình cảm thân thiết gì với cô, quan hệ với bà ấy còn tệ hơn cả người xa lạ. Nhưng dù có thể nào, bà ấy vẫn là cô của tôi.
Tôi ôm mặt, hận mình ban nãy không rời đi đến chết đi được, giờ thì xong rồi, có lẽ chuyện sắp xảy ra trong mấy chục phút nữa sẽ khiến tôi ghê tởm suốt mấy tháng.
Nhưng ngoài dự kiến của tôi,
Cục trưởng Tề kêu hồng hộc như lợn hơn mười mấy giây trước khi hét lên thảm thiết rồi yên ắng chẳng còn tiếng động gì nữa.
Chết tiệt, đã, đã xong rồi đó há?
Dượng của tôi tuy không học hành chẳng nghề ngỗng gì, chơi bời lêu lổng nhưng ngoại hình cực kỳ đẹp trai, ngày đó con gái theo đuổi ông ấy xếp hàng đàn.
Cô tôi cũng ưa nhìn, hai người xem mặt rồi cuối cùng tới với nhau.
Ai có thể ngờ rằng sau nhiều năm, cô tôi lại bị một tên đàn ông có vẻ ngoài như ễnh ương...
Mẹ nó chứ, tâm trạng tôi cực kỳ phức tạp, vừa thấy hả hê khi bà ta gặp nạn, lại cảm thấy hơi khó chịu. Mẹ nó, người này dù sao cũng là cô tôi mà!
Tôi hít sâu một hơi, không dám mở to mắt vì sợ bọn họ còn chưa kết thúc, mười mấy giây cũng hơi nhanh quá rồi.
Nhưng Cục trưởng Tề thật sự giống như đã xong việc, xốc lên cái vèo.
Trương Mai sột soạt mặc lại quần áo. Tôi vẫn không dám mở mắt nhìn, chỉ nghe âm thanh cũng đủ khiến tôi nói không nên lời, tôi không đủ can đảm nhìn xem ngoài đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cứ thế sau hai mươi phút, Cục trưởng Tề mới tỉnh táo lại. Tôi mở to mắt, thấy ông ta quấn một tấm khăn tắm màu trắng, ôm lấy Trương Mai, cười đáng khinh. “Người đẹp à, sao hôm nay em mất hứng vậy? Ai chọc giận em, tôi sẽ cho người mang hắn về cục cảnh sát thư giãn gân cốt " “Anh còn hỏi em à, sao hôm nay công ty Lục Thông đã hoạt động bình thường rồi? Không phải anh nói đã giải quyết xong các bên liên quan sao?"
Cục trưởng Tề đáp: “Chuyện em hỏi, tôi cũng thấy kỳ lạ. Rõ ràng tôi đã dặn dò Công ty Quảng cáo Lục Thông này tuyệt đối không thể tiếp tục hoạt động, lẽ nào là thắng cháu em vận dụng quan hệ?”
Xem ra, ông ta vẫn chưa biết Thị trưởng Lý giúp tôi.
Thị trưởng Lý ưa sĩ diện, chắc chẳn ông ta sẽ không để người khác thấy rõ tôi và ông ta có giao dịch ngầm.
Trương Mai lắc đầu nói: “Nó ở Tuấn Nhiên chỉ là một kẻ thừa kế bù nhìn, chẳng mấy ai coi nó ra gì. Sau khi Hàn Khôn chết, ngoại trừ Cam Lệnh ra thì Tuấn Nhiên làm gì còn ai bằng lòng để ý đến nó?”
Hóa ra cô tôi đã biết tôi là cậu chủ của Tuấn Nhiên, tôi còn tưởng rằng bà ấy không biết.
Với tính cách của bà ta, nếu đã biết bố mẹ tôi để lại một công ty lớn như vậy mà không dựa vào thân phận người giám hộ để tiếp quản thì đúng là vượt ngoài dự liệu của tôi.
Cục trưởng Tề nói: “Hàn Khôn chết thật sự là hải lòng mát dạ, nếu ngày trước không phải ông ta lừa em thì bây giờ Tuấn Nhiên đã là của hai chúng ta rồi. Sau khi Trương Tuấn chết, chỗ tài sản để lại vốn đứng tên Trương Siêu, em là người giám hộ của nó, cổ phần của công ty Tuấn Nhiên hẳn là phải do em nằm giữ thay nó. Kết quả là tên Hàn Khôn kia lại giở trò, moi ra cái di thư gì đó, nói Trương Siêu phải đủ mười tám tuổi mới chuyển nhượng cổ quyền, mẹ nó chứ."
Hóa ra là vậy. Tôi đang nghĩ tại sao những tài sản này phải chờ tôi mười tám tuổi mới được hưởng, thì ra là Hàn Khôn đã sắp đặt từ trước.
Cảm xúc trong tôi lẫn lộn, Hàn Khôn vừa lừa gạt tôi, lại vừa lo lắng cho tôi. Rốt cuộc chủ ta đang suy tính điều gì? “Hàn Khôn là người mà ngày xưa em trai em và con điểm " kia tin tưởng nhất, tên này rất thông minh, nếu không em trai em qua đời lâu như vậy, Tuấn Nhiên đã bị người ta chia năm xẻ bảy từ lâu rồi.” Trương Mai nói.
Lúc bà ta nhắc tới mẹ tôi, giọng nói đột nhiên trở nên cay độc, có cảm giác hận không thể căn xé.
Ngay cả cô tôi cũng nói, Hàn
Khôn là người bố mẹ tôi tin tưởng nhất, làm sao chủ ta có thể hại bố me tôi?
Tôi cảm thấy chuyện mười mấy năm trước e là còn phức tạp hơn những gì tôi đã biết, có lẽ những gì ông Mạc nói với tôi cũng chưa phải sự thật.
Ông Mạc chỉ nói ở góc độ giang hồ, nhưng bố mẹ tôi không chỉ là người giang hồ, chuyện làm ăn quan trường cũng phức tạp không kém.
Cục trưởng Tề nói: “Hàn Khôn đã chết, rốt cuộc là ai đang giúp Trương Siêu?" "Nó có mấy năm làm quân nhân, trong quân đội có chút quan hệ, nhưng cũng chỉ giới hạn trong quân đội mà thôi. Có thể là có ai đó trong quân đội đánh tiếng xuống dưới, những kẻ dưới tay anh liền bán hết mặt mũi. Chẳng qua núi cao Hoàng đế ở xa, chỉ cần anh nói với bọn họ thêm vài câu, đám người này nhất định sẽ xoay ngược đầu gió. “Đúng, người đẹp, tất cả nghe theo em..." Cục trưởng Tề lại nũng nịu trong lòng Trương
Mai một lúc rồi nói: "Nhưng em cũng không cần đối xử tốt với Trần Ngọc Châu như vậy, thằng nhóc đó cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, chưa chắc đã thật lòng với con gái yêu của chúng ta."
Tôi giống như bị một tia sét đánh trúng, con gái yêu của chúng ta? Là tôi nghe nhầm sao? Tô Tiểu Tường không phải con ruột của dượng tôi?
Tôi thầm nghĩ, có thể là Cục trưởng Tề muốn lấy lòng cô tôi nên mới cố tình nói như vậy, nghe thân thiết hơn một chút.
Nhưng Trương Mai lại nói: “Bây giờ anh mới biết đau lòng cho con gái à. Bao năm qua anh để mẹ con em chịu khổ không danh không phận, sao anh không cảm thấy đau lòng?” Ủng hộ t*eam chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Mẹ nó chứ! Tôi còn có thể nghe thấy thứ gì máu chó hơn nữa được không? “Không phải vì gia đình phiên phức của con cọp cái kia sao? Anh trai bà ta giờ đã lên tỉnh rồi, giờ bà ta ở nhà chẳng khác gì Thái Hậu, ngang tàng khỏi phải nói. Haizz, anh biết bao năm nay mẹ con em đi theo anh phải chịu khổ sở, em yên tâm đi, nếu con gái thích, anh nhất định sẽ giúp Tiểu Trần Không cần biết ngày trước nó là loại người gì, sau này ở bên con gái chúng ta rồi, anh sẽ trông coi nó thật kỹ, không để nó bắt nạt con gái yêu “Anh nói vậy thì em yên tâm rồi.”
Hai người này đưa đẩy một lúc, không ngờ Cục trưởng Tế vẫn còn sức làm hiệp hai, chỉ tiếc là hiệp hai cũng chẳng quá một phút, hơn một phút đã ngảy o o ngủ mất.
Ngay khi Cục trưởng Tề ngủ say, Trương Mai quấn chăn che người ngồi dậy, bà ta nhìn gương mặt ễnh ương của Cục trưởng Tề không chút cảm xúc, dáng vẻ lạnh lùng này hoàn toàn khác với ban nãy. Sau đó mắt bà ta hoe đỏ, ôm mặt khóc nức nở.
Tôi nhìn mà chẳng hiểu gì, chuyện này rốt cuộc là sao?
Ngoại hình Trương Mai thực sự rất xinh đẹp, tôi cũng nhớ mang máng dáng vẻ của dượng tôi, ông ấy cũng rất đẹp. Hai người bọn họ có thể sinh ra một Tô Tiểu Tường mập ú chín mươi cân thật sự là kỳ tích. Tôi nhìn lại thân hình của Cục trưởng Tề, hiện tại đã hoàn toàn thấu hiểu.
Bà ta lau nước mắt, dáng vẻ yếu ớt đó chớp mắt liền biến mất, quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng băng giá ban nãy, bước xuống giường đi vào phòng tam.
Đợi tới khi tiếng nước vang lên tí tách trong phòng lắm, tôi mới chạy ra khỏi bình phong.
Trước khi bước ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại dùng ngón tay quệt một ít thuốc bột Trương Mai vừa cho vào trong nước, đưa lên miệng liếm rồi lập tức phun ra.
Tôi không thể nào quên được thứ mùi vị này, chính là thuốc kích dục Lâm Phương lừa tôi uống lần trước.
Trương Mai phải dùng thuốc mới có thể ngủ cùng Cục trưởng Tế...
Bây giờ đầu tôi đặc quánh, cực kỳ bối rối, hoàn toàn không thể nói rõ là cảm xúc gì.
Sau khi chuồn khỏi phòng, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn. Xem ra Trương Mai không thật lòng với Cục trưởng Tề, nếu không cũng chẳng cần phải tự bỏ thuốc cho mình. Dĩ nhiên, với trình độ mười giây xong việc của Cục trưởng Tề, muốn tìm một người phụ nữ thật lòng với mình cũng chẳng dễ gì.
Tôi cho rằng bọn họ qua lại sau khi dượng tôi qua đời, nhưng không ngờ là hai người bọn họ đã qua lại từ lâu rồi, còn có cả con gái riêng.