Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272 Điểm yếu chết người




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



“Trước tiên, chúng ta hãy điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Quá khó để bắt đầu từ những người khác nhưng có một người là bước đột phá rất tốt." "Ai?" “Lý Cát.






Tôi tin với năng lực của Hàn Khôn, nếu ông ấy đã cho rằng Lý Cát có vấn đề thì nhất định không phải là nói nhảm. “Anh ta sẽ nói cho chúng ta biết cái gì chứ? Anh cũng thấy thái độ của anh ta với chúng ta rồi đó, vừa nhìn đã hận không thể liều mạng cùng chúng ta." Sở Tiêu Tiêu thở dài một hơi.



Tôi cười đáp: “Anh có cách, anh ta nhất định sẽ bị thuyết phục hoàn toàn và nói cho anh biết tất cả sự thật.






Sở Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi quả quyết như vậy.



Tối hôm đó tôi cực kỳ muốn ở lại nhưng nếu Sở Hoài Ân quay về nhìn thấy tôi chắc chắc sẽ nghi ngờ tôi đã nghe trộm được cuộc đối thoại của bọn họ.






Tôi không sợ Sở Hoài Ân, chỉ là tôi còn chưa chuẩn bị từ tưởng đối mặt với Hàn Khôn. "Bố em chắc đang ăn cơm tối ở phòng ăn dưới tầng, anh lặng lẽ lỉnh xuống đi



Tôi nhìn thoáng qua vườn hoa bên dưới, đáp: "Không cần đầu, anh nhảy xuống từ cửa sổ phía sau là được. Haizz, khi nào chúng ta mới có thể không yêu đương vụng trộm nữa đây.






Sở Tiêu Tiêu nhéo một cái vào hồng tôi, cười nói: “Tuy giống yêu đương vụng trộm nhưng mà rất kích thích ấy chứ. “Rốt cuộc tại sao bố em lại không đồng ý anh và em chứ. Anh cũng xem như là con nhà giàu, đây là sự kỳ thị nghiêm trọng nhất từ sau khi anh trở thành kẻ có tiền, anh không phục.



Tôi ôm lấy cô ấy một cách thiếu đứng đắn, đàn ông quả nhiên là loại động vật bị nửa thân dưới kiểm soát, vừa ngửi mùi hương trên người cô ấy tôi đã không thể khống chế nổi mình. “Được rồi, nếu anh không đi thì thật sự phải ở lại thị tẩm đó. Anh trai tần à, vì trinh tiết của mình, anh mau đi nhanh đi."






Tôi thấy cô ấy như vậy thì nổi giận, đang định đè lên tường trừng phạt một chút thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở Hoài Ân hỏi: "Tiêu Tiêu, bố nghe dì giúp việc nói con đã về rồi?”



Mẹ nó chứ, tiếng của Sở Hoài Ân suýt chút nữa dọa tôi ỉu xìu, ban nãy tôi bị ham muốn che mờ lý trí, không hề nhận ra tiếng bước chân bên ngoài.






Sở Tiêu Tiêu cũng hoảng sợ, vội đẩy bàn tay xấu xa của tôi ra và ổn định lại hơi thở: “Vâng, con đã về từ lâu rồi. “Con khóa cửa làm gì? Mở cửa ra, bố muốn tâm sự với con.



Hai chúng tôi cùng mở to mắt nhìn, căn phòng lớn như vậy, tôi muốn trốn cũng không kịp. Leo từ ban công xuống vừa hay là gara ngay phía trước biệt thự chứ không phải vườn hoa phía sau, thoảng cái sẽ bị người giúp việc phát hiện. Hơn nữa dù tôi có chạy thoát thì bằng chứng phạm tội tôi và Sở Tiêu Tiêu tạo ra trên giường ban nãy cũng không thể che giấu được, Sở Hoài Ân chắc chắn có thể nhận ra trong chớp mắt. “Mở cửa." Sở Hoài Ân lại thúc giục lần nữa. “Con ngủ rồi, bố cũng mau nghỉ ngơi sớm một chút. Trong tình huống cấp bách, Sở






Tiêu Tiêu đành phải nói như vậy.



Sở Hoài Ân lại đứng ngoài cửa không đi, ông ta thở dài một hơi: “Tiêu Tiêu, bố muốn nói chuyện cùng với con. Trương Siêu không hợp với con, cho dù con có không thích Tiểu Cát đi nữa thì với điều kiện của con cũng có thể tìm được người tốt gấp trăm nghìn lần Trương Siêu, không cần phải cổ chấp như vậy. “Bố, anh ấy rốt cuộc có điều gì không tốt?” Sở Tiêu Tiêu có hơi kích động: “Lúc bố cần đầu tư không phản đối bọn con ở bên nhau, bây giờ bố không cần anh ấy lại nói người ta có vấn đề. Con thật sự muốn biết, anh ấy rốt cuộc có vấn đề gì chứ? Là anh ấy có vấn đề, hay chính bố có vấn đề?"






Sở Hoài Ân mất hứng nói: “Con là con gái ruột của bố, làm sao bố có thể hại con được? Bây giờ con bị nó mê hoặc đến mức không nghe lời bố nữa. Nhưng bố nhắc nhở con, nó chắc chắn không xứng đối với con. Phụ nữ không thể chọn người mình yêu, mà phải tìm một người đối xử tốt với mình. Bố là người từng trải



Sở Tiêu Tiêu nghe thấy câu này thì vô cùng thức giận, cô ấy thốt lên: “Bởi vì có vết xe đổ của mẹ, bà ấy rất yêu bố nhưng lại bị bố lừa dối nhiều lần mà tâm thần phân liệt nên bố mới sợ hãi, lo con sẽ đi vào vết xe đổ phải không?” “Đồ khốn kiếp! Con có tư cách gì nói với bố ruột mình như vậy?” Sở Hoài Ân gào lên. “Bố, con không quan tâm chuyện của bố, bố cũng đừng quản con nữa. Con đã yêu Trương Siêu rồi, bố có tìm Hoàng thái tử đến con cũng sẽ không thay đổi. “Con! Con muốn chọc bổ tức chết sao! Bố nói cho con biết, Trương Siêu không sống lâu được đầu, cậu ta đắc tội quá nhiều người, sống không được bao lâu nữa, chẳng lẽ con muốn chết cùng hắn sao?”






Sở Tiêu Tiêu tức giận nói: “Con lấy chồng theo chồng, giải cho chó thì theo chó, nếu anh ấy chết con sẽ chết theo anh ấy, cho dù thế nào con cũng không rời bỏ anh ấy. Bố đừng hòng chia rẽ chúng con.





Sở Hoài Ân tức chết, đạp một cái vào cánh cửa và chửi âm lên: “Con đừng có mơ!






May mà cửa đã khóa, nếu không e là Sở Hoài Ân đã xông vào đánh Sở Tiêu Tiêu một trận rồi. Ông ta mắng xong liền tức giận bỏ đi, Sở Tiêu Tiêu đặt mông ngồi phịch xuống giường, cực kỳ sợ hãi. “Rốt cuộc bố em có ý gì? Trương Siêu, sao em cảm thấy anh đã giấu em rất nhiều chuyện?”



Tôi không thể nói cho Sở Tiêu Tiêu biết về nhà họ Doãn và chuyện trên giang hồ, nếu bây giờ nói sẽ chỉ khiến cô ấy phí công lo lắng. Tôi hôn lên tóc Sở Tiêu Tiêu một cái, khẽ nói: “Anh sẽ không chết, đời anh đã trải qua biết bao nguy hiem rồi, chuyện này có đáng là gì chứ? Anh tới Quỷ Môn Quan còn nhiều hơn em đi trung tâm thương mại nữa, đừng sợ, anh không sao đâu.”






Buổi tối tôi không thể ở lại bên Sở Tiêu Tiêu, đành phải nhảy qua cửa sổ rời đi. Sau khi tôi đi, cô ấy gửi tin nhắn bảo tôi đợi cô ấy, nói rằng muốn cùng tôi đi.



Tôi đứng ở cửa chờ cô ấy với tâm trạng đầy mong ngóng, thời tiết hiện tại đã hơi lạnh, đợi mười mấy phút cũng không thấy Sở Tiêu Tiêu tới, thay vào đó là Sở Hoài Ân mở cửa bước ra. Tôi giật mình nhìn ông ta nhưng ông ta lại chẳng ngạc nhiên chút nào khi thấy tôi “Trương Siêu, quả nhiên là cậu, tôi đang đoán xem Sở Cập nhật nhanh nhất trê*n Truyện88.vip






Tiêu Tiêu muốn đi đầu giữa đêm thế này!”



Tôi nhìn về phía sau Sở Hoài Ân, vệ sĩ đang ngăn ở cửa ra vào, không cho Sở Tiêu Tiêu ra. “Bác thả cô ấy ra đi!” Tôi nói: “Bác Sở, bác chia rẽ uyên ương như vậy có gì tốt. Cháu quả thực không có bằng cấp cao như Tiêu Tiêu, ngoại hình cũng không đẹp, nhưng cháu có thể đối xử tốt với cô ấy, tự thấy không phải không xứng với cô ấy.






Sở Hoài Ân nói: "Cậu khiêm tốn rồi. Tiểu Trương cậu cực kỳ ưu tủ, hôm nay tôi thật lòng nói một câu, nếu luận nhân phẩm gia thế tầm nhìn, Lý Cát kém xa cậu. Nhưng bậc làm bố mẹ lo lắng cho con gái, không thể chỉ cân nhắn điều kiện bên ngoài. Tôi chỉ có một đứa con gái, không cần nói phú quý giàu sang, chỉ hy vọng nó có thể sống một đời bình yên không sóng gió, cậu có thể làm được sao?”



Tôi cầm lặng, với tình hình của tôi bây giờ, làm sao có tư cách nói đến chuyện không sóng gió.






Sở Hoài Ân nói: "Tôi nghe nói một nhân viên nữ tên Thanh Thanh ở công ty quảng cáo của cậu đã chịu thay nó một nhát đâm, thật đáng thương. Tôi sẽ gửi cho cô ấy một khoản tiền cảm ơn, nếu không có cô ấy thì người nằm trên giường bệnh bây giờ chưa biết chừng sẽ là con gái tôi. Trương Siêu, ở đây không có người ngoài, tôi lấy danh nghĩa một người bố hỏi cậu, ngoại trừ mang tới cho con gái tôi nguy hiểm, cậu còn có thể cho nó cái gì? Có một số việc cậu không nói với Tiêu Tiêu, tôi cũng không nói với nó, nhưng không có nghĩa là người trên giang hồ không muốn giết cậu thật nhanh. Cậu cầm Núi Vô Tưởng, bọn họ không thể làm gì cậu được, nhưng còn Tiêu Tiêu thì sao?”



Tôi cúi đầu, mắt đỏ bừng, siết chặt năm tay và chỉ có thể nói: “Cho dù như thế nào cháu cũng sẽ không chia tay với Tiêu Tiêu."






Sở Hoài Ân nói: “Để tốt cho nó, cậu hãy đi đi. Tôi sẽ không để cho cậu gặp con gái tôi nữa.



Nếu cậu còn tiếp tục dây dưa không dứt, tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài, cậu là quân nhân xuất ngũ, trong vòng ba năm không thể xuất ngoại. Ba năm, cũng đủ để nó quên cậu đi."






Nói xong, Sở Hoài Ân cho tôi xem chiếc điện thoại trong tay ông ấy, đó là điện thoại của Sở Tiêu Tiêu. Ông ta nói: “Các người cũng đừng liên lạc nữa.”



Ngực tôi giống như bị một tảng đá lớn đè lên, đau đến không chịu nổi. Tôi hét lớn một tiếng: “Sở Tiêu Tiêu!”






Có lẽ cô ấy nghe thấy, ra sức giãy giụa muốn xông ra ngoài.



Nhưng Sở Hoài Ân lại tiếp tục “Nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ ép chính miệng nó phải nói chia tay với cậu, tôi có cách bắt con gái phải nghe lời mình.






Cách của Sở Hoài Ân chính là dùng mạng sống của vợ mình để đe dọa Sở Tiêu Tiêu, tôi lập tức bị chọc trúng điểm yếu chết người, bởi vì tôi biết Sở Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ đau lòng vì mẹ cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK