**********
tôi thấy không thay Sở Tiểu Tiểu anh dám có chút tình ý gì với Phương, tôi, tôi sẽ thay Sở Tiêu anh
Cô ấy vừa nói xong bên dưới đũng quân tôi chợt thấy lạnh toát, tôi cười khổ nói: rồi được rồi, đừng có nói năng linh tinh nữa, mau xe tới đây, chỗ này cách nhà không xa. Phải rồi, tôi còn có một làm
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng của Lâm xác định ta không nghe mới giọng nói với Thanh trong điện thoại. Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân Phương đi ra cúp điện thoại.
Lâm Phương hỏi tôi có thể lên đường được tôi tôi vừa gọi người lái xe tới đây, sau đó hai chúng tôi ngồi yên trên ghế số pha chờ xe. Trong lúc tôi vẫn luôn tính toán chuyện khác, Lâm Phương vẫn nhìn tôi, hai người chúng tôi cứ ngồi khô héo như thế, mãi cho tới khi Lâm Phương không nhịn được hỏi "Chúng làm gì chứ nhiề
Tôi biết ta đang nghĩ gì, cô ta đang nghĩ tại sao thuốc không có hiệu quả với tôi.
Tôi cố tình ra vẻ không hiểu "Bây giờ anh không có hứng thủ làm gì cả, lát nữa chúng ta ngoài, bây giờ anh hơi
Lâm Phương không cam tâm, hỏi: em thấy mặt anh rất mà, là nóng sao?"Bạn này thật sự rất nóng, anh nghi ngờ mình bị trùng độc. Anh đã từng trải qua huấn luyện kháng độc trong quân đội, thuốc đọc bình thường không có tác dụng với anh
Nói xong, tôi nhìn chăm chăm vào mặt Lâm Phương, con người của cô ta rõ ràng hơi co lại, tôi không cần phải đoán nữa, tôi nhất định đã trùng thuốc kích dục trong lý nước kia.
Đại khái là Lâm Khang không ở đây, mấy tên đòi nợ hơn tám giờ cũng chưa tới, mà Thanh Thanh đã tới trước công gọi điện bảo tôi xuống tầng lấy chìa khóa
Lâm Phương ăn mặc rất cầu kỳ, lúc xuống cầu thang giày cao gót có hơi bất tiền, chỉ có thể nhấc vậy, vịn vào thành cầu thang chăm chầm bước xuống
Tôi vừa chăm sóc" dịu đỡ cô ta, vừa cảm thấy cô gái này vô cùng ngớ ngẩn. Rõ ràng đã quẫn bách như thế, trên hành lang đều viết những lời tục tĩu chửi mắng cô ta, một vài câu cực kỳ khó nghe, rất khó lọt tai, nhưng có ta vẫn ăn mặc cầu kỳ lộng lẫy, giả vờ như không sao cả.
Tôi thật sự không hiểu được, sao có ta lại tàn tạ như thế, tại sao phải ham hư vinh như vậy?
Thanh Thanh đã ở dưới chở tôi từ lâu, thời tiết đã se lạnh, có ấy ăn mặc phong phanh, đứng giảm chăm, vừa thấy tôi liên tức giận.
Lâm Phương khoác tay tôi, nhìn thấy Thanh Thanhliền có tình ngắng đầu trên ngực
Thanh Thanh liếc mắt "Gà rừng giả vờ làm phương hoàng cái gi
Nếu là bình thường, Lâm Phương chắc chắn sẽ không thêm tranh cãi với Thanh Thanh, cô ta sao có thể cải ầm ĩ với Thanh Thanh được. Nhưng hôm nay Lâm Phương hơi chánh, nhìn tôi một cách đáng thương. Trương Siêu, sao anh có ấy lại nói em như thế chứ?"
Tôi thầm nghĩ diễn kịch phải diễn cho trót, tùy tiền nói đỡ cô ta hai câu là được, dù sao chốc nữa tôi còn có trò vui chuẩn bị cho có ta
Ai mà ngờ, tôi còn chưa có cơ hội mở miệng nói chuyện, Thanh Thanh đã giống như pháo cối bị châm lửa, chỉ vào mặt Lâm Phương chứ âm lên “Tôi nói cô thị sao hả? Điều tôi nói không phải sự thật sao? Cô kéo Trương Siêu làm cái gì? Con mẹ nó cô bị gãy chân không tự đứng được hay nhân cách thiếu hụt làm cho cơ thể bị tàn tật hả? Là bạn trai của ai cô không biết sao?"
"Co..."
Thanh Thanh lập tức cướp lời Lâm Phương, đến cả cơ hội mở miệng cũng không cho cô ta, tiếp tục chửi mắng: "Tôi cái gì? Tôi thấy não có không được ổn lầm, hôm nay tôi chửi không lấy phi để cô tỉnh ra. Cô nói xem có là loại người gì chứ? Sở Tiêu Tiêu đối xử với cô tốt như vậy, cô lại qua cầu rút văn. Ngày trước cô ấy coi cô như chị em ruột thịt, sao có không bảo Sở Tiêu Tiêu kiêu ngạo với cô?còn nữa, trước kia có không biết Trương Siêu Có tiền, ngày ngày đều lượn vòng vòng giữa hai tháng đàn ông. Người khác không biết nhưng tôi biết rõ, bởi vì ngày nào tôi cũng nhìn chăm chăm chăm công của cô Ngày nào có chẳng định chặt lấy Trần Ngọc Châu, mọi người trong công ty ai chẳng biết hại người là một đôi, hai người cũng đã định hơn rồi nhưng bằng dưng sau đó lại bị hạn ta vứt bỏ. Bảy giờ cô dám nói cho Trương Siêu biết tại sao hai người lại đột ngột chia tay không? Tất cả chúng tôi đều biết, bởi vì nhà có muốn đòi Trần Ngọc Châu ba triệu tiền cưới, gia đình Trần Ngọc Châu không chịu cho nên có mới lựa chọn chia tay. Sao cô không nói cho Trương Siêu biết việc này?"
Lâm Phương bị mắng đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng đương nhiên cô ta nói không lại Thanh Thanh, nghẹn nửa ngày cũng chỉ có thể quay đi nói một câu: "Đồ răm thối!"
Thanh Thanh cười khẩy một tiếng, cô nàng hiện tại đã chiếm lợi thế trong trận chửi nhau này rồi, cô ấy chỉ vào mặt Lâm Phương, không chút kiêng dễ nói: "Lâm Phương, cô ở Lục Thống này hai năm, chuyện của cô tôi còn biết rõ hơn cả Sở Tiêu Tiêu và Trương Siêu. Hai chúng ta từng quan hệ không tệ, nhưng chỉ cần tôi bị Lục Thông nhắc nhở, hôm đó cô sẽ không thèm nói chuyện với tôi nữa. Cô là loại con gái điệu bộ cỡ nào, tôi đã biết từ lầu từ lâu roi.
Lâm Phương dù sao cũng không cãi lại được, mặc dù trong lòng cực kỳ uất ức nhưng cô ta cũng chỉ có thể nói với tôi. Trương Siêu, anh đừng nghe cóấy Co ay ghen tỵ với em, anh biết mà cô ấy chỉ là một nhân viên lễ tân, không có chỗ đứng trong công ty nên mới phải vu cáo hãm hại em như thế
Tôi không nói gì, bởi tối không cần thiết phải lên tiếng, cũng không có chỗ cho tôi lên tiếng
Tôi muốn nói giúp Thanh Thanh thì chẳng cần thiết, tôi muốn bênh vực Lâm Phương cũng không có năng lực chiến đấu mạnh mẽ để lý luận với Thanh Thanh
Lâm Phương bị Thanh Thanh chửi cho mất mặt, một câu cũng không nói nên lời, mà Thanh Thanh trái lại càng chửi càng hãng
“Trong mắt có ai không ghen tỵ với có chứ? Hoàng để công chúa đều ghen tỵ với cô. Cô có phải người như vậy hay không, trong lòng cô rõ ràng nhất. Trương Siêu vì cô mà làm um lên với Trần Ngọc Châu, lúc bị Trần Ngọc Châu giở trò phải vào nhà tủ thì có đang làm cái gì hả?"
“Tôi đang cứu Trương Siêu!” Lâm Phương bằng nhiên kích động hét lên.
Thanh Thanh cười sắc bén: “Thật sao? Cô cứu Trương Siêu, vậy mà Sở Tiêu Tiêu bỗng dưng giữ khoảng cách với cô? Lâm Phương, cô làm người thật sự quá thất bại mà, đến cả bạn thân nhất cũng phải giữ khoảng cách với cô. Cô dám nói thật không? Trương Siêu anh ta vừa vào tù, cô lập tức cầu được Trần Ngọc Châu, việc này cô dám nói ra không?""Có nói bay, có nói không có bằng chứng" Làm Phường hết lên the the, Thanh Thanh trai lại làm như không có việc gì, xoay người bỏ đi.
Làm Phương thở hổn hển, hỏi tôi: "Anh cứ nhìn cô ta vu oan hãm hai em như thể a?"
Cô ta vừa mới dứt lời, Thanh Thanh lại quay đầu lại, nói thêm một câu với cô ta "À, còn một việc tối quên không nói, bắt đầu từ hôm qua tôi đã không còn là lẽ tấn nữa rồi. Tôi là quản lý hành chính của Lục Thông, sau này có thể dùng cấp bậc đè bẹp có, vậy còn phải ghen tỵ với có nữa sao?
Thanh Thanh măng xong liền sảng khoái quay đầu bước đi như một cơn gió, hoàn toàn không cho Lâm Phương cơ hội phản ứng.
Lâm Phương thở hổn hà hồn hến một lúc lâu, nhiều lần suýt chút nữa rơi nước mắt, căm tức phẫn nộ giảm chân.
“Anh thăng chức cho cô ta rồi à?” Lâm Phương hỏi tôi: "Cô ta chẳng qua chỉ là một lễ tân. Sao anh có thể thăng chức cho cô ta chứ!"
Tôi cười đáp: "Nhưng năng lực nghiệp vụ của cô ấy rất giỏi, chưa từng mặc lỗi tiếp đãi khách hàng trong công ty.
"Có, có ta mắng em." Lâm Phương khẽ thỏ thẻ nhưng vừa nói xong có lẽ có ta cũng nhớ ra mình chẳng qua chỉ là bạn gái một ngày của tôi, tôi chắc chăn sẽ không vì cô ta mà hủy bỏ chức vụ của Thanh Thanh, đột nhiên dâng lên vẻ đau thương.Tôi lại an ủi vài câu, khuyên Lan Phương lên xe
Em hen bạn học cũ ở đâu?"
Làm Phương vốn không vui, nhưng sau khi ngôi lên chiếc xe sang trọng, cảm xúc cũng dịu lại đối chút
"Ở Tu Ân Viên, chỗ ấy không phải là nhà hàng của anh sao? Mới khách ở đó có thể tiết kiệm chút tien."
Tôi thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười híp mắt đồng ý. Tôi biết Lâm Phương muốn đem tôi khoe trước mặt bạn bè cũ một chút, làm có ta nở mày nở mặt, nhưng vở kịch hay mà tôi đã bố trí cũng đã ở đó
Trò vui lần này, nhất định sẽ khiến Lâm Phương cá đời khó quên!