*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tôi đáp: "Không được, tôi sẽ giao cho cảnh sát.”
Sở Tiêu Tiêu lên tiếng: “Trương Siêu, anh đã quên cảnh sát đặt mông ngồi bên phía nhà họ Trần à? Anh mà giao cho cảnh sát thì có lẽ họ sẽ được thả ngay tại chỗ. “Anh vẫn muốn giao cho cảnh sát. Cả hai đừng lo, anh biết phải làm sao."
Nguyệt Mãn Cung muốn ngăn tôi lại, nhưng Sở Tiêu Tiêu nghe tôi nói vậy bèn gật đầu, không hỏi thêm nữa, Nguyệt
Mãn Cung cũng đành im lặng.
Khi tôi đưa hai gã sát thủ lên lâu, tôi hỏi Triệu Tử Thâm cảnh sát đang ở đâu? “Tôi đã gọi cảnh sát vào nửa đêm hôm qua, nhưng cảnh sát vẫn chưa đến.” Triệu Tử Thâm đáp.
Tôi cười khẩy một tiếng rồi gọi cho cảnh sát. Viên cảnh sát vừa lên tiếng, tôi lập tức nói: “Nói với Hứa Tường, nếu vẫn không điều động cảnh sát, tôi sẽ đưa hai gã sát thủ này lên tỉnh. Để tôi xem thử nhà họ
Trần các anh có thể với tay dài đến đầu, có phải công an tỉnh cũng mặc nhà họ Trần các anh sai khiến hay không.
Sau khi gọi xong, tôi bực đến mức suýt đập điện thoại.
Nếu có chuyện gì với Thanh Thanh và Mã Đại Tráng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Tôi bảo vệ được Sở Tiêu Tiêu nhưng lại quên bảo vệ những người khác xung quanh mình.
Trần Ngọc Châu, nếu mày là đàn ông, những chuyện này chỉ nhằm vào tạo thôi thì có lẽ tạo sẽ cho mày một con đường sống. Nhưng nếu mày đã không biết điều, ra tay với người xung quanh tao, thế thì đừng trách tạo không khách khí.
Cuộc gọi vừa dứt không bao lâu thì có hai viên cảnh sát đến, hai người rất kiêu ngạo, sau vào câu chào hỏi, họ hỏi ai đã báo cảnh sát. “Tôi.” Tôi lên tiếng.
Họ nhìn sang tôi, khi nhận ra tôi là ai bèn nói: “Trương Siêu, cậu có thể giữ miệng mồm sạch sẽ một chút khi báo cảnh sát không? Cục phó Cục Công an là người cậu mắng được à? Cậu lăng mạ, đe dọa công 5 chức nhà nước, hãy đi theo chúng tôi một chuyến
Tôi bình tĩnh nhìn chằm chằm họ. “Cậu nhìn chằm chằm vào chúng tôi làm gì?”
Tôi trả lời: “Nhớ rõ mặt của hai người. Oan có đầu, nợ có chủ, để sau này tôi biết cách bảo đáp hai người dễ dàng hơn. "Cậu, giờ cậu còn dám đe dọa chúng tôi á!”.
Tôi chạm hai tay lại, làm thành vẻ bảo anh ta còng tay lại: "Lại đây nào, đừng khách khí.
Tôi nhìn họ không chút sợ hãi, ảnh mắt này khiến họ lung lay, cả hai đều cất còng tay lại.
Tôi nói: “Tôi đã tìm ra hung thủ giết người, là hai người kia. “Lạ thật, chuyện này sao cậu không tìm Hạ Cát Hoài? Đây là một công lao mà
Tôi đáp: "Sao anh lại không rõ nhỉ? Về nói với lãnh đạo Hứa Tường của các anh là chuyện này chưa kết thúc đâu.”
Hai viên cảnh sát bị tôi chặn họng không trả lời được, đành phải đưa hai gã sát thủ đi trước.
Nguyệt Mãn Cung rất lo lắng, cậu ta nghĩ tôi không nên giao hai gã sát thủ cho hai viên cảnh sát này. “Tôi cứ cảm thấy họ sẽ bao che cho Trần Ngọc Châu.”
Tôi ngậm điếu thuốc, mệt mỏi nói: "Đương nhiên, bọn họ là người của Hứa Tường, Hứa Tường là cậu của Trần Ngọc Châu.” “Vậy anh còn?... “Tôi cố tình đấy.
Tôi không giải thích thêm nữa, bèn nói với Nguyệt Mãn Cung: “Hai ngày này cậu giúp tôi bảo vệ Thanh Thanh, không thể để xảy ra thêm chuyện với họ nữa."
Mặt Nguyệt Mãn Cung đầy khó chịu: "Cái quan trọng hơn là mạng của anh, sự yên bình của giang hồ đều phụ thuộc vào anh. Người trong giang hồ không thể làm ngơ việc này được."
Tôi tiếp lời: "Lo bằng cách nào? Lúc đó các cậu có đồng minh giang hồ, chín gia tộc lớn không có minh chủ lãnh đạo, không thể hại người tùy tiện.
Nguyệt Mãn Cung nhếch mép: “Ai mà biết anh ta là người nhà họ Doãn chứ? Anh ta họ Trần. Chúng tôi chỉ cảnh cáo anh ta, sẽ không làm anh ta bị thương.
Sở Tiêu Tiêu lên tiếng: "Đúng đó, cứ hù anh ta một trận, tốt nhất là làm anh ta sợ tè ra quần. Chuyện này quá đáng lắm rồi, chúng ta không thể bỏ qua cho anh ta.” "Hai người đừng gây thêm phiền phức nữa, Trần Ngọc Châu không nhảy nhót được bao lâu đâu. Mấy ngày nay chú ý an toàn.
Điện thoại trong túi tôi không ngừng đổ chuông. Tôi vỗ vai họ rồi đi sang một bên để bắt máy, là Lục Thông "Sao vậy?” “Cậu Trương, xong thật rồi. Tất cả các khoản vay của công ty chúng ta đều gặp trục trặc, sau đó bên công thương tới gây rối với chúng ta, ngay cả bên bất động sản cũng gây phiền phức cho chúng ta, bây giờ tài khoản của công ty đã bị đóng băng. Tôi nhờ người dò la thì biết là nhà họ Trần tìm người làm, chắc hẳn là Trần Ngọc Châu. “Trần Ngọc Châu có năng lực lớn thế á, tiến bộ rồi, được lắm được lắm, để anh ta thể hiện thêm đi.” "Đợi đã, vậy chúng ta phải làm sao?”
Tôi cười đáp: "Anh đừng gấp, hãy chờ xem, anh cứ nghỉ dài hạn đi, nói cho tất cả nhân viên luôn, tiền lương tôi sẽ trả."
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn này, Lục Thông cũng yên tâm hơn.
Tôi rất ngạc nhiên với năng lực của Trần Ngọc Châu. Tôi cứ tưởng rằng anh ta tìm vài gãi sát thủ đã là cực hạn, không ngờ anh ta còn có thể huy động lực lượng chữa cháy và công thương.
Những việc này khác với bang Thanh Long đi đánh lộn trên đường, nó là lực lượng hành chính, nói thẳng ra là một chữ Quyền.
Nếu Trần Như Hải còn sống, tôi tin ông ta sẽ làm được, người tài mất như ngọn đèn tắt, Trần Như Hải không còn ở đây thì có ai sẽ nể mặt Trần Như Hải mà làm việc cho Trần
Ngọc Châu?
Tôi gọi điện cho ông Cam để nhờ bác ta điều tra chuyện này giúp.
Tối hôm đó tôi đưa Sở Tiêu Tiêu đi ăn cơm, đúng lúc TV trong nhà hàng phát thời sự, Lý Lương đang được phóng viên phỏng vấn. “Hình như đang nói vụ du thuyền." Sở Tiêu Tiêu lên tiếng. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8*8.vip
Câu hỏi của phóng viên này rất sắc bén, cứ luôn hỏi Lý Lương rằng tại sao việc cứu viện của chính phủ lại chậm như vậy, còn hỏi tại sao lại xảy ra một vụ án lớn như thế, phải chăng là hung thủ đang trả thù xã hội.
Bây giờ là xã hội thông tin hóa, những chuyện này không thể giấu giếm được, dù người trong giang hồ chúng tôi không nói, nhiều du khách trên du thuyền có thể không nói ư?
Lý Lương bị hỏi đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, vẫn không trả lời được. “Em nghe nói chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của bác Lý “Phát triển?"
Sở Tiêu Tiêu giải thích: "Là thăng chức. Ông ấy đã sắp hết nhiệm kỳ làm Thị trưởng, cũng có thể rớt khỏi văn phòng tỉnh. Có điều chuyện này đã phát tán ra ngoài, bây giờ dư luận xã hội rất bất lợi với ông ấy, sẽ làm ảnh hưởng đến ông ấy.”
Tôi đăm chiêu gật đầu, lúc này ông Cam gọi lại. “Thiếu gia, bác đã hỏi một người bạn, quả nhiên có người chạy chọt sau lưng và chỉ rõ ra là muốn nhằm vào cháu. Tuấn Nhiên gia nghiệp lớn, bọn họ không động vào được nên mới đẩy hết sang Lục Thông. Có cần bên phía bọn bác ra tay giúp cháu đôi chút không
Tôi hỏi: "Là ai?”
Không ngờ ông Cam lại sửng sốt trước câu hỏi này, ngập ngừng không muốn trả lời.
Tôi theo bản năng nghĩ tới Hàn Khôn. Tôi biết Hàn Khôn trở về, có lẽ ông Cam cũng biết.
Trái tim tôi căng thẳng nhấc lên tới cổ họng chỉ vì sợ thật sự là Hàn Khôn. Cũng không phải do tôi sợ, mà là không thể chấp nhận được về mặt tình cám.
Dưới sự thúc giục của tôi, ông Cam đáp: “Là cô của cháu.
Tôi nuốt nước bọt một cách cực kỳ khó khăn, cảm thấy như có người đấm một củ vào ngực mình, cái tên này khiến tôi phản cảm đến mức ghế tởm. Nếu có thể, cả đời này tôi sẽ không gặp lại bà ta. “Sao, sao bà ta có thể
Bà ta vẫn còn hận tôi, thậm chỉ đang tìm mọi cách để hủy hoại tôi. Mặc dù bây giờ bà ta không còn năng lực này nữa, nhưng sự thù hận của bà ta khiến tôi sợ hãi. “Con gái bà ta Tô Tiểu Tường là vợ chưa cưới của Trần Ngọc Châu. Suy cho cùng, chuyện này vẫn do Trần Ngọc Châu lên tiếng. Thiếu gia, mối thù giữa cháu và Trần Ngọc Châu...
Tôi biết ông Cam muốn khuyên tôi: “Anh ta thuê người giết bạn cháu, bây giờ bạn cháu còn đang ở trong phòng cấp cứu.
Nghe vậy, ông Cam thở dài một hơi, nuốt lại câu khuyên tôi và đổi thành hỏi tôi có cần Tuấn Nhiên ra mặt hay không. Tuấn Nhiên có quan hệ khá tốt với các cán bộ công chức, có thể điều đình hoạt động giúp tôi. Thật ra với tư cách là thiếu gia của Tuấn Nhiên, trước đây đảm cán bộ công chức lớn nhỏ còn nể mặt tôi, tiếc là giờ tôi có mâu thuẫn với Liễu Vinh, bọn họ không dám theo phe