Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161 Phô trương thanh thế




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********












Lúc còn ở trong hàng ngũ bộ đội đặc chủng, tôi cực kỳ thích chui vào trung tâm vũ khí mới, nơi toàn là những vũ khí mới được nghiên cứu phát hiện, còn chưa đưa vào sử dụng. Nếu cây đàn nhị này của lão Vu có thể vào trung tâm vũ khí mới, đưa vào trong thực tế chiến đấu, sau này chẳng phải sẽ càng lợi hại hơn? Hai quân giao chiến, chẳng cần làm gì mà chỉ kéo một khúc đàn nhị, không nói hai lời đã bùng nổ, làm cho quân địch phải yên nghỉ trong âm nhạc..






Tôi nghĩ tới đây trong lòng đã dao động, muốn quấn lấy lão Vu hỏi điểm đặc biệt của lão Vu cây đàn nhị này.



Lão Vu thật thần kỳ, tôi vừa đi tới ông ấy đã đứng lên, rút ra một cái hộp sắt màu đen phía dưới cái bàn. "Tôi biết cậu muốn hỏi điều gì." "Xin ngài chỉ dạy." "Thứ này gọi là sóng hạ âm."






Con mẹ nó! Trong đầu tôi lúc ấy chẳng có phản ứng gì ngoài cái này.



Chờ tôi kịp phản ứng thì ông ta đã cầm đàn nhị đi mất. Tôi nổi giận đùng đùng, chỉ vào sau lưng ông ta hét lên: "Ông có biết thứ này sẽ hại chết người không hả? Có phải ông điên rồi không?"






Ban nãy trong quán vằn thắn này có đông người như vậy, ngoại trừ đám khách chúng tôi còn có rất nhiều đứa trẻ, thứ này có thể lấy mạng chúng!



Lão già điên này lại đi dùng thứ này ở nơi đông người như thế, nếu lão ta không già cả thì tôi đã đánh lão rồi.






Nhưng lão Vu lại vẫy vẫy tay với tôi, cũng không thèm quay đầu lại nói: "Chàng trai, đừng giương oai. Giương oai phải đền tiền đó..." "Tôi đền!" Tôi tức lộn ruột, xông tới định cãi lý với ông ta, nhưng lúc này bác Cam lại vội vàng vọt tới, kéo tôi lại từ sau lưng: "Thiếu gia, đừng nóng nảy, đừng nóng nảy!"



Lão già nhìn như đã bước một chân vào trong năm mới rồi, không ngờ thân thể lại cực kỳ cường tráng, chỉ chốc lát đã không biết đi đâu, biến khỏi tầm mắt của tôi "Bác đừng cần cháu, bác không biết ban mấy lão ta dùng thứ gì đầu Là sóng hạ âm Đó chính là vũ khí Nó sẽ gây ra sát thương với những người xung quanh, lão ta chính là một kẻ điên. Cháu không bắt lão ta lại, lão có thể sẽ còn làm hại nhiều người hơn






Tôi nhìn còm tưởng lão là lão tiền bối trong võ lâm là nhân tài không màng sự đời trong chốn giang hồ, thì ra chỉ là một tâm giang hồ lừa đảo



Mẹ mó chứ chỗ này quá nguy hiểm, tôi phải gọi Hạ Cát Hoài tới, lật tung nơi này lên cho tôi.






Bác Cam nhọc lòng, vừa giữ điện thoại không cho tôi gọi vừa khuyên nhủ tôi "Lão Vụ chỉ trêu chọc câu thôi, lão già bướng bình trẻ con này rất thích nói đùa Bác đã quen lão mấy chục năm rồi, năng lực lão ấy thế nào bác còn không "Biết người biết mặt khó biết lòng. Cứ cho là bác quen biết lão ta, nhưng bác không hiểu biết gì về mấy chuyện võ công, có lẽ bác còn cho rằng lão có thần công bảo vệ thân thể, nhưng thực ra lão ta là một tên điên, ban nãy lão ta làm thế cũng chẳng khác dùng súng máy bắn phá là mấy."



Người làm lính đều có trực giác phải bảo vệ muôn dân vô tội ngấm vào trong máu, lão già này là phần tử khủng bố đáng sợ như vậy, tôi làm sao có thể bỏ qua được? "Ôi chao, thiếu gia! Trương Siêu!" Bác Cam sốt ruột nói: "Đầu óc cháu thông minh như vậy sao không nghĩ thử xem, nếu lão Vu thật sự làm như thế, bản thân lão ấy có thể sống tới tuổi này được sao?"






Bác Cam hét lên, lỗ tại tôi suýt chút nữa bị bác ấy làm điếc. Giọng nói của bác ấy to thật, nhưng bác ấy cũng đã khiến tôi tỉnh táo lại. Bác ấy nói đúng. Nhưng cảm giác đó thật sự giống bị tấn công bằng sóng hạ âm, ban nay tôi cũng cảm thấy như có một cái máy ủi đất đang nghiền nát lục phủ ngũ tạng mình.



Bác Cam khổ sở khuyên nhủ: "Thiếu gia của bác ơi, cháu đừng suy nghĩ nhiều nữa. Bác dẫu sao cũng từng đọc sách, bác không biết sóng hạ âm hại thế nào sao? Nếu lão Vu nói thật, bác dám ngày ngày chạy tới đây à? Cháu nói lão Vu cái gì thì bác còn tin, nhưng câu nói ban nãy của ông ấy chắc chắn là giả."






Trong nháy mắt tôi không biết ai mới vô lý hơn, nên tin vật kia chính là sóng hạ âm, hay lão Vu có "siêu năng lực".





Tôi nghĩ ngợi, quay đầu nhặt cái hộp màu đen kia lên lần nữa, phát hiện nó nhẹ tới khác thường.






Tôi đã từng thấy vũ khí sóng hạ âm, nó không nhẹ như vậy, hơn nữa vẻ ngoài cũng không giống lắm.



Tôi sờ sờ cái hòm khá mỏng, rồi nên một nắm đấm xuống, sau đó dở khóc dở cười nhìn vào hai cái bánh xe đang quay của băng từ. "Con mẹ nó là máy phát thanh! Nhìn bên ngoài không thể nào nhận ra."






Thứ này chắc chắn không thể nào là sóng hạ âm, uổng công tôi ban nãy nổi giận đùng đùng như thế, tôi lại bị một lão già lừa bịp rồi!



Bác Cam liếc nhìn sang một cái: "Thấy rồi nhé, bác đã nói với cháu rồi, lão Vu này rất thích nói đùa. Cháu xem cửa hàng của lão ấy làm ăn tốt như vậy mà lại lấy tên là vằn thắn Củi Lửa, lão ta cũng rất bướng bỉnh trẻ con."






Tôi nhớ tới dáng vẻ ngồi cùng với đám trẻ nhỏ chơi Vương Giả Vinh Diệu của lão ấy, thật sự cũng giống như bác Cam nói. "Tiệm này là của lão ấy à? Cháu còn tưởng lão ấy chỉ kéo đàn nhị." "Cửa tiệm này đương nhiên là của lão Vu." Bác Cam nhìn máy phát thanh vỡ nát, gượng cười bất đắc dĩ: "Cháu làm hỏng hóc thứ gì trong tiệm của lão ấy thì chuẩn bị bồi thường năm mươi ngàn đi."



Bác Cam vừa nói xong một câu này, không biết từ đâu bay tới một giọng đàn ông hồn hậu: "Ông Cam, ông quả là hào phóng mà!"






Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, con mẹ nó, đây thật sự là chỗ giết người cướp của mà.



Lúc tôi xuống tầng còn gặp nhân viên phục vụ đưa vằn thắn lên. "Anh muốn đi đâu vậy a? Mi Tam Tiên của anh vừa mới đưa lên mà!"






Tôi tức giận đến cười, nói: "Không ăn." "Không ăn cũng phải trả tiền đó. "Chưa từng thấy cửa tiệm nào ham tiền như các người, đưa lên đi, cho ông Cam ăn, ông ấy trả tiền."



Tôi cứ vậy mà chuồn đi, sau đó gọi cho Thanh Thanh bảo cô ấy tới đón tôi. Nhưng Thanh Thanh lại hỏi tôi có thể tới đón cô ấy được không. "Cô sao vậy? Cô lái xe của tôi, giờ lại bảo tôi đến đón cô?" "Rất gần thôi, từ chỗ anh xuống xe ban nãy đi về phía tay trái, có quảng trường Tuấn Nhiên ở đằng sau tiệm vằn thắn tên là Củi Lửa đó, anh tới đi, tôi ở tầng năm." "Tốt nhất là cô có chuyện gì quan trọng tìm tôi nhé." Tôi dở khóc dở cười. "Đương nhiên là có chuyện thật rồi, anh tới thì lên thẳng nhà vệ sinh nữ đi, đừng chần chừ!" "Hả?" "Không nói nhiều với anh, tới nhanh một chút."






Tôi bối rối, cầm điện thoại di động đứng đó nghĩ lại, có phải tôi đối xử với nhân viên nữ tốt quá nên bọn họ mới coi trời bằng vung như vậy?



Tôi quay đầu nhìn lại, dù sao quảng trường này cũng ở ngay sau lưng, đi một chuyến cũng không sao cả.






Tôi đi tới nhà vệ sinh ở tầng năm rồi gọi điện cho Thanh Thanh, hỏi cô ta làm trò quỷ gì ở trong đó. "Tôi ở trong này, anh mau vào đây, trong buồng bên cạnh là một tên đàn ông, tôi nhốt hắn ở trong buồng rồi! Tôi không biết điện thoại di động của hắn đã quay được gì chưa, tôi không dám báo cảnh sát, sợ hình ảnh xinh đẹp của mình bị lan truyền!"



Thanh Thanh vừa nhận điện thoại của tôi thì lập tức gào lên trong nhà vệ sinh nữ.






Tôi vừa bước vào cửa đã thấy Thanh Thanh đang ra sức dùng lưng chặn một cánh cửa, người trong đó đang điên cuồng đập vào. "Đồ chết tiệt, mày đừng có phô trương thanh thế dọa người nữa đi, cái nhà vệ sinh này bình thường chẳng có ai tới. Đồ chó hoang, ông đây mà ra được sẽ giết mày ngay lập tức, thả ông ra mau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK