**********
Tôi biết Hàn Khôn nhiều thủ đoạn, nhưng không ngờ lại lợi hại đến vậy. Liễu Vinh nhìn là biết cũng không phải kẻ dễ đối phó, có lẽ còn cứng cốt hơn cả Trần Như Hải, vậy mà chú Hàn có thể tiêu trừ nguy cơ chỉ trong dăm ba câu.
Thảo nào dưới tầm mắt của đảm sói, Hàn Khôn vẫn có thể bảo toàn phát triển công ty, không có tài năng thì không thể làm được. “Liễu Vinh sợ chủ Hàn như vậy, có lẽ là vì có thứ gì đó bị chủ Hàn nằm trong tay. Chỉ cần chú Hàn trở về, chúng ta không cần sợ Liễu Vinh nữa. Trước khi chú ấy trở về, chúng chịu đựng hai, ba ngày cũng không thành vấn đề.”
Đối với chuyện lớn như thế, tôi phải báo cho Hàn Khôn ngay lập tức.
Ông Cam lắc đầu: “Lần này chưa đủ hai, ba tháng, Hàn Khôn không về được.” “Tại sao vậy? Chú Hàn đến Đan Mạch để làm gì? Vì sao chú ấy phải tới đó hàng năm?”
Khi tôi tham gia quân ngũ, một tháng chỉ có thể gọi điện cho Hàn Khôn một lần. Theo tôi nhớ, chú ấy sẽ ở Đan Mạch tầm mấy tháng mỗi năm.
Tôi cứ tưởng là Hàn Khôn đi du lịch, cho đến năm nay mới biết, Hàn Khôn đến đó làm việc. Nhưng làm việc gì thì tôi không biết.
Ông Cam nói: “Bác cũng không rõ, chỉ biết Hàn Khôn sẽ đến Đan Mạch vài tháng vào mỗi năm, nhưng đi để làm gì thì không ai biết. Mỗi khi cậu ấy đến Đan Mạch, nếu không có việc hệ trọng như trời sắp sập, cậu ấy sẽ không bao giờ về. Hơn nữa... bây giờ Hàn Khôn tạm thời thực sự không tiện trở về. Bác ấy lườm tôi: “Luật sư Hàn không nói với cháu à?”
Tôi bối rối. Gần đây tôi có gọi điện mấy lần với Hàn Khôn, nhưng chú ấy không hề nhắc đến, tôi cũng không nhận thấy điều gì khác thường.
Thấy tôi hoàn toàn không biết, ông Cam cũng không muốn tiếp tục nhiều lời, bèn họ một tiếng: “Chúng ta phải tìm cách đối phó với Liễu Vinh vào ngày mai. Ngày mai anh ta chắc chắn sẽ trở mặt hoàn toàn.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đang nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không thể nói với tôi nhỉ? Chú Hàn chưa bao giờ che giấu tôi chuyện gì cả. “Ngày mai Liễu Vinh chắc chắn sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị để yêu cầu đuổi bác, sau đó đổi thành người của mình và lấy sổ sách.” Ông Cam nói: “Không thể để anh ta lấy được sổ sách, nếu bị ép đến bước đường cùng, bác sẽ tiêu hủy sổ sách!”
Tôi vội lên tiếng: “Bác đừng quá kích động, tiêu hủy sổ sách cũng là một thiệt hại to lớn đối với Tuấn Nhiên. Tối nay Liễu Vinh đã tấn công chúng ta, ngày mai sẽ khách khí được à?”
Ông Cam cười khẩy: “Hừ, mọi người đều là người từng trải, ai cũng không phải ăn chay. Đêm nay bác không có chuẩn bị nên mới trúng kế của anh ta. Ngày mai vệ sĩ riêng của bác sẽ tới, đến lúc đó bác cũng không phải cá mặc Liễu Vinh anh ta làm thịt”
Tôi cũng nghĩ vậy, Hàn Khôn làm việc chu toàn, chắc chắn sẽ bảo vệ được những vị lãnh đạo quan trọng của công ty. Lần này không ai lường trước Liễu Vinh sẽ dám ra tay ngay trong nội bộ công ty Tuấn Nhiên, nên mới để Liễu Vinh thành công.
Ông Cam dứt lời thì thở dài một hơi, chán nản nói: “Nhưng nếu anh ta sa thải bác, bác sẽ không còn tư cách chắn ải cuối cùng này thay Tuấn Nhiên. Bác đã dốc sức vì Tuấn Nhiên trong nhiều năm, nhìn nó từ một công ty thủy sản nhỏ trở thành con cá sấu tài chính khổng lồ bây giờ, cuối cùng phải để nó rơi vào miệng người khác. Bác có lỗi với bố cháu, cũng có lỗi với Luật sư Hàn!”
Ông Cam hiện là người nghỉ hưu trở lại làm việc, đầu đầy tóc bạc. Khi Tuấn Nhiên mới thành lập, bác ấy cũng không còn trẻ, nhưng vẫn chưa đến tuổi già.
Đối với bác ấy, Tuấn Nhiên như một đứa con. Hàn Khôn từng nói với tôi, ông Cam là nhóm nhân viên kỳ cựu đầu tiên của công ty. Lúc đó bác ấy chỉ phụ trách ghi chép sổ sách vãng lai cho công ty, hàng hóa cá khô nhập bao nhiêu, bán bao nhiêu tiền.
Khi Tuấn Nhiên mới thành lập, tiền lời của công ty không được tốt, tiền lương trả cho ông Cam cũng không cao. Ông Cam là một kế toán thâm niên, bác ấy cảm thấy bố mẹ tôi đáng tin, là người chủ nói được làm được, không nói ngoa, nên sẵn sàng theo bố tôi làm việc.
Thời kỳ đầu Tuấn Nhiên thành lập, tôi chỉ là một cậu bé không biết gì.
Lúc Tuấn Nhiên phát triển rực rỡ, tôi đang chịu khổ ở nhà cô tôi, không biết công ty phát triển mạnh mẽ ở thành phố Thông này có liên quan đến mình.
Con đường phát triển của Tuấn Nhiên cũng không suôn sẻ, nó thành là nhờ ông Cam, Hàn Khôn và rất nhiều người đã dâng hiến, hộ giả hộ tống. Họ đi cùng chiếc thuyền này đạp gió rẽ sóng, ngả ngả nghiêng nghiêng, cuối cùng trở thành con thuyền lớn có thể dấy lên sóng to ở Thượng Hải. Tình cảm của ông Cam dành cho Tuấn Nhiên đã hơn hẳn một nhân viên.
Đối với bác ấy, nơi này không chỉ là công việc, là sự nghiệp, là lý tưởng, mà cũng là nhà của bác ấy.
Nhưng bây giờ Liễu Vinh lại muốn đuổi bác ấy khỏi nơi này! Làm sao bác ấy có thể không đau lòng.
Tôi im lặng hồi lâu mới quyết tâm: “Bác Cam, cháu có thể giúp bác chuyện này, cháu có một cách”
Ông Cam rơi nước mắt, nghe lời tôi nói, bác ấy không quá tin. Bác ấy nghĩ tôi là người trẻ tuổi chỉ biết mạnh miệng, bèn lắc đầu. “Thiếu gia, bác biết cháu từng làm lính, tay nghề giỏi, nhưng cao thủ bên người Liễu Vinh nhiều như mây, nếu có ra tay, cháu chưa chắc sẽ chiếm được lợi.”
Tôi có thể nhìn ra, ông Cam nói tôi chưa chắc chiếm được lợi với vẻ mặt này là đã nể mặt thiếu gia tôi đây rồi. Thật ra, điều bác ấy muốn nói là tôi hoàn toàn không phải đối thủ.
Tôi cười đáp: "Bác Cam, không phải cháu khoa trương đầu, những bảo vệ theo Liễu Vinh tối nay trông rất bình thường.”
Ông Cam lên tiếng: “Phí ra trận của cao thủ cao lắm, bình thường không có chuyện gì, ai sẽ mướn cao thủ ở bên mình chứ? Có lấy ra được khoản tiền đó không? Cháu đừng nghĩ bác coi thường cháu, hay nói vài câu qua loa để gạt cháu. Bên người Liễu Vinh có cao thủ, thuộc môn phái nào thì bác không rõ, môn phái trên giang hồ nhiều lắm, người ngoài như chúng ta không thể nào biết được. Bác chỉ biết cao thủ này họ Nguyệt, là một người đàn ông da non thịt mềm, dáng người cao gầy, không thích nói chuyện.
Trong quân đội, tôi toàn học những tuyệt chiêu một đòn trí mạng, có thể nói là võ thuật độc ác nham hiểm nhất thế giới. Nhưng ông già từng nói với tôi, trên giang hồ có rất nhiều cao thủ ẩn dật học võ thuật truyền thống, động tác tấn công không tuân theo các nguyên lí cơ học, công học hiện đại, nhưng đấm cực kỳ mạnh, đá cực kỳ nhanh, cơ thể không phát triển cơ bắp lắm nhưng có được sức mạnh mà nghìn người đàn ông không địch lại.
Mặc dù tôi chưa thấy tận mắt, nhưng ông già chưa từng nói dối tôi, tôi tin ông ấy không bịa chuyện gạt tôi.
Tôi nói: “Cháu nghe người ta nói rằng môn phái trên giang hồ được chia thành chính và tà, võ thuật chính phải cứng, còn tà phải thì mềm, người họ Nguyệt này dùng quyền cước hay ám khí?”
Ông Cam lại lắc đầu: “Bác chưa thấy anh ta ra tay bao giờ.”
Tôi thầm nghĩ, ông già này có thể hiểu những gì tôi đang nói không?
Thấy được sự nghi ngờ của tôi, ông Cam giải thích: “Bác chưa từng thấy anh ta ra tay. Anh ta đã luôn theo bên cạnh Liễu Vinh kể từ lúc ba tháng sau khi Hàn Khôn về gấp từ Đan Mạch để giải quyết khủng khoảng công ty vào sáu năm trước. Cháu nghĩ, anh ta làm vậy với công ty, Luật sư Hàn có thể bỏ qua cho anh ta à? Ha, nhưng anh ta vẫn khỏe mạnh sống tiếp.
Tôi thầm nghĩ, không đến nỗi khoa trương như thế đâu nhỉ, dù sao chú Hàn cũng là một luật sư chính phái, không phải người trong xã hội đen.
Lúc này ông Cam giống như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, bèn lạnh giọng bổ sung một câu: “Lần đó Luật sư Hàn đã mua hai mươi bốn sát thủ, kết quả toàn bộ trắng tay trở về. Vì vậy chỉ có thể cho qua.”
Lời vừa đến khóe miệng tôi lập tức kẹt lại.