“Ta chỉ mong cậu có thể giúp nó khi đối mặt Thanh Long bang, cho đối phương biết hắn được người thân thủ tốt như cháu che chở, cũng không dám nghĩ nó làm lớn chuyện như vậy chuyện đến vậy! Ai, Trần gia lúc này đang có người muốn lộng quyền, e rằng chức trưởng khoa tim mạch, Tử Sâm không giành được. "
Triệu Cung Minh không biết thân phận thật sự của Triệu Tử Sâm, điều này khiến tôi kinh ngạc.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là Triệu Cung Minh thực sự nói rằng Triệu Tử Sâm sẽ không biết đánh nhau, với tư cách là một người cha, ông ấy thực sự không có hiểu biết về con trai mình.
"Hôm nay đám người này chính là vì hủy hoại danh tiếng của Tử Sâm. Cháu không có phát hiện a, bọn hắn cũng không sốt ruột tìm Tử Sâm, chỉ là một mực phá hư thôi."
"Chuyện này cũng vậy. Cũng may hôm nay nó đột ngột rời đi, nếu không thì ta không biết phải kết thúc như thế nào. Còn phải cảm ơn Tiểu Trương, Tiểu Siêu, hôm nay không trách ta."
Tôi không để ý đến những gì Triệu Cung Minh nói, lại hoàn toàn bị một chuyện khác hấp dẫn.
Hoàng Mao cũng không phải là bỗng nhiên đi, mà là Trường Long đường bị Hồng Đăng bang cướp mới vội vàng về hỗ trợ.
Những người trong Hồng Đăng bang không có mệnh lệnh của Triệu Tử Sâm, và sẽ không làm nếu không có sự cho phép. Việc này thực sự là do Triệu Tử Sâm làm.
Ngay sau khi Hòang Mao rời khỏi Trường Long đường bằng chân trước, anh ta đã cướp đường Trường Long bằng chân sau. Anh ta cũng chào đồn cảnh sát trong khu vực của mình. Trong thời gian này, đồn cảnh sát đã bỏ qua bất kỳ báo động, cũng không cần có cảnh sát, bất quá là đèn đỏ bọn họ sẽ may áo cưới, trên đường Trường Long bị cướp, cảnh sát còn không có đi ra ngoài.
Nhìn thì có vẻ là trùng hợp, nhưng ngẫm kỹ lại thì những chuyện này không phải trùng hợp mà là do Triệu Tử Sâm sắp đặt cẩn thận.
Nếu thật sự là sắp đặt, thì người này quá thông minh.
Không khỏi rùng mình một cái, Triệu Cung Minh lại hỏi: "Tiểu Siêu, không trách ta chứ."
Tôi lấy lại tinh thần: "Bác làm không cho dù chuẩn tôi sẽ không trách . Con trai thoong minh như vậy thì chắc hẳn người làm cha cũng có hiểu biết không tồi. Bác đi thẳng vào vấn đề đi, cháu muốn biết truyện về Khương Minh, cháu sẽ không nói chuyện này cho Hàn thúc."
Nói chuyện với những người thông minh, tốt hơn là bạn nên đi vòng vo ít thôi, và nếu bạn muốn vòng vo, điều đó sẽ chỉ khiến bạn mắc vào mớ bòng bong do chính mình tạo ra.
Triệu Cung Minh sắc mặt thay đổi: " Cháu hỏi Khương Minh để làm gì?"
"Cháu chỉ nói cho bác biết. Cháu nghi ngờ cái chết của ba cháu có liên quan đến Khương Minh."
Ta câu nói này nói xong, Triệu Cung Minh đứng bật dậy, mắt kính gọng vàng cũng bởi vì quá kích động, trực tiếp trượt đến chóp mũi.
Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi một cách dữ tợn và làm tôi sợ hãi, tôi không sợ ông ta đánh tôi, chỉ là tôi không hiểu, điều gì đã khiến ông ta đột nhiên tức giận?
Triệu Cung Minh không nói chuyện, nhìn tôi chằm chằm một hồi, cúi người mò xuống dưới bàn làm việc một hồi, mới tìm được cái gạt tàn.
"Cháu có hút thuốc không?"
Triệu Cung Minh ném cho tôi một điếu, tôi cầm lên ngửi, hỏi: "Bác Triệu, cháu đoán đúng rồi, cái chết của ba cháu thật sự có liên quan đến Khương Minh."
Anh tự tin nói: " Nói đi."
"Nhìn điếu thuốc của bác, nó ẩm và hơi mốc. Đây là thuốc xịn, vậy mà có thể để nó đến tình trạng này, hẳn là cai thuốc thật lâu đi. Câu nói nếu như không phải nói đúng, làm sao lại để bác lo nghĩ đến muốn rít thêm một lần thuốc nữa. Cháu nói những lời này, chỉ là muốn nói cho bác, cháu làm qua năm năm lính trinh sát, bác không gạt được con mắt của cháu. Cháu giúp Triệu Tử Sâm một lần, bác cũng nên giúp cháu một lần."
Triệu Cung Minh bất lực, lại xé điếu thuốc nhét vào gạt tàn.
“Tôi không biết.” Triệu Cung Minh nói, “Tiểu Siêu, tôi nói thật, không ai trong chúng ta biết cả.”
" Có ý tứ gì?"
"Suy nghĩ của cậu, tôi và Hàn Khôn đều có. Ba cậu đột ngột qua đời, đội cảnh sát giao thông báo rằng ba cậu lái xe trong tình trạng say rượu. Nhưng chúng tôi biết ba cậu nhiều năm như vậy, và chúng ta đều biết rằng ba cậu không có." uống rượu, anh ấy không thể Say rượu lái xe. "
Bàn tay đặt trên đầu gối tôi siết chặt thành nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, tôi gật đầu.
"Cho nên sau khi anh ấy rời đi, tôi và Hàn Khôn cảm thấy có gì đó không ổn nên đến đội cảnh sát giao thông xem báo cáo khám nghiệm tử thi."
“Báo cáo nói gì?” Tôi vội vàng hỏi.
Báo cáo thực bình thường, không bị làm giả, vì kết luận vụ án là trách nhiệm của cảnh sát hình sự, còn báo cáo khám nghiệm tử thi là trách nhiệm của cán bộ pháp y, hai bộ phận này độc lập với cấp cảnh sát hình sự.
Nếu ai đó có thể cấp lữ đoàn cảnh sát hình sự, thì không cần mua bác sĩ pháp y.
Triệu Cung Minh thở dài, "Không có."
"Không có gì để nói? Không thể."
"Không, chỉ là không. Không có báo cáo thực tế. Khi tôi và Hàn Khôn nhận được tin báo, đội cảnh sát giao thông đã đưa thi thể của cha mẹ cậu đi hỏa táng mà không được phép. Chúng tôi vội vàng chạy tới và chỉ nhận được hai nắm tro." chúng tôi yêu cầu được đọc hồ sơ. Lữ đoàn cảnh sát giao thông trả lời là hồ sơ bị thất lạc ... "
Lần này đến lượt tôi chết lặng.
Một vụ tai nạn giao thông bình thường có cần phải phức tạp như vậy không?
Khi còn nhỏ, tôi luôn hối hận vì không được gặp cha mẹ lần cuối, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hối hận này là do con người gây ra.
Triệu Cung Minh đang nói chuyện, hai mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Lái xe thật sự là say rượu, tại sao phải xông vào đốt thi thể? Điều này quá không đúng."
Tôi nuốt nước bọt, và tôi cảm thấy như có lửa đốt trong cổ họng.
Tôi ngây người hỏi: "Chuyện gì xảy ra sau đó?"
"Về sau, tôi muốn điều tra chuyện này. Điều đầu tiên tôi và Hàn Khôn nghi ngờ chính là Khương Minh. Hồi đó ba cậu và Khương Minh không hợp nhau. Mẹ cậu hóa ra là vợ chưa cưới của Khương Minh, bị cha cậu cướp về làm vợ. Khương Minh là người biết giữ thể diện, nói rằng bắt cha cậu phải trả giá, sau khi hai người cưới nhau thì có lần gặp nhau, lúc đầu cha cậu đau khổ rất nhiều, nhưng sau này cha mẹ ngươi cùng nhau. Trong kinh doanh, hai người hòa hợp , Khương Minh sẽ không lợi dụng được bao nhiêu, cho đến khi cha ngươi qua đời, Khương Minh cũng không biết mình còn lại may mắn gì. Đặc biệt tồi tệ và anh ta đã bị loại khỏi băng đảng. Còn bị chính cha của anh ta đánh đập, điều đó thật không may mắn. "
Tôi nói: "Vậy ngươi nghi ngờ chính là Khương Minh tức giận tính kế giết cha tôi?"
Điều này là khá khả thi.
Tôi và Trần Ngọc Châu thật ra không có thù hận gì cả, cả hai đều có thể phát triển thành thù hận như hiện tại.
Cha cướp vợ chưa cưới của Khương Minh, cũng không phải muốn nói đoạt tình yêu, chỉ là trực tiếp tát Khương Minh một cái, Khương Minh có thể không hận sao?
"Ta cùng Hàn Khôn cũng nghĩ như vậy, hai chúng ta nghĩ đến tay điều tra. Thế nhưng là, lúc kia ta chỉ là một bác sĩ nhỏ, Hàn Khôn cũng vô cùng bình thường. Không có cha cậu mang theo chúng ta, hai chúng ta năng lực có hạn. Chúng ta bốn phía điều tra, mặc dù nói khắp nơi vấp phải trắc trở, nhưng là ta cho tới bây giờ không có từ bỏ qua muốn ý báo thù cho cha cậu."
Tôi cũng không cảm kích, nói: "Hiện tại xem ra, các ngưòi đã bỏ đi."
Triệu Cung Minh kích động nói: "Không phải tôi! Là Hàn Khôn! Tôi đang điều tra tình hình của ba cậu. Tôi tin rằng tập tài liệu đó phải ở đâu đó. Tôi đã tìm nhiều cách khác nhau để tìm ra hồ sơ. Nhưng một ngày nọ, Hàn Khôn đã gọi cho tôi đột ngột, nói rằng chúng tôi không thể điều tra thêm nữa, và chúng tôi không thể chịu được kết quả của việc điều tra thêm. "