Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188 Năng lực






**********










“Mẹ nó, mày là ăn mày à, trên người mang theo một đống tiền xu thế này, vừa xin được hôm nay à?” Hạo Tử lại lục lọi từ trên xuống dưới Thốc Tử lần nữa nhưng không tìm thấy thêm thứ gì. “Mẹ nó, sao mày có thể nghèo như vậy chứ. Thôi được rồi, dù sao mày cũng không tiêu đến tiền cõi trần nữa, cho mày cầm theo đống tiền xu này, giữ lấy mà chuẩn bị lên đường xuống suối vàng.” Hạo Tử cười gần, cầm một nắm tiền xu nhét vào trong túi của Thốc Tử.



Ánh mắt của tôi và Thốc Tử mau chóng chạm nhau lóe lên một cái, sau đó chúng tôi liền bị đẩy vào trong biệt thự






Biệt thự này chỉ là một biệt thự nghỉ dưỡng bình thường, từ cửa bước vào là một khoảnh sân giữa rợp bóng cây. Dưới hai tán cây hòe cao lớn có một phòng trà nhỏ. Một người đàn ông dáng dấp cao lớn, khí chất nho nhã mặc một bộ áo ngủ bằng lụa màu xanh đậm đang ngồi bên cái ao trong phòng trà, dõi mắt nhìn ba người chúng tôi bị dẫn tới.Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, thầm nghĩ hắn có phải là Khương Minh không đây.



Tôi đã từng thấy ảnh của Khương Minh, Hạ Cát Hoài đã điều tra được và cho tôi xem nhưng đó chẳng qua chỉ là một tấm ảnh trên thẻ căn cước, có vẻ giống người trước mắt tới bảy tám phần. Dù vậy tôi vẫn không dám tin đó là gương mặt của hung thủ hại chết bố mẹ tôi.






Ba người chúng tôi bị áp giải đến trước mặt người đàn ông, quay lưng về phía cái ao. Hạo Tử đạp mỗi người chúng tôi một nhát, bắt chúng tôi phải quỳ xuống.



Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông ta, người đàn ông kia cũng liếc mắt nhìn tôi, khi tầm mắt hai chúng tôi chạm nhau liền phát ra thứ lửa giận vô cùng kinh khủng. “Cậu là con trai của Trương Tuấn.”






Cùng lúc đó, tôi cũng nghiến răng nói: “Ông, ông chính là Khương Minh?”



Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần vềdáng vẻ mình đối mặt chiến đấu với Khương Minh, nhưng chưa từng nghĩ nó sẽ như thế này. Khí chất của người này hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của tôi, ông ta chẳng những không gian trá, trái lại còn hào hoa phong nhã, không giống như một lão đại của xã hội đen mà giống như một người thầy






Hạo Tử đạp một phát vào phía sau lưng tôi, tức giận nói: “Tên của anh Minh để cho mày gọi à, con mẹ mày chứ, bây giờ đã chết rõ ràng chưa. Anh Minh, xử lý hàn thế nào, anh cứ dặn dò.



Tôi thở hồn hồn ngồi dậy, thấy Khương Mình đang cười cười lắc đầu với Hạo Tử, ông ta thông minh như vậy lẽ nào lại không biết Hạo Từ chỉ muốn né họa. “Đừng nôn nông, tôi muốn ôn chuyện với con trai của bạn cũ. Sau này để cậu ta còn xuống đó chuyển lời cho bố mình. Các người rất sang bên cạnh trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi các người.






Hạo Tử chỉ ước được đi ngay bây giờ, hằn cũng không muốn dây vào việc củachúng tôi. Khương Minh vừa ra lệnh một tiếng, hắn lập tức dẫn theo vài người rút sang một bên.



Ánh mắt Khương Minh xẹt qua mặt ba người chúng tôi, sau đó ông ta cười cười nói với Thốc Tử: “Hứa Trường Sinh, trưởng lão điên dại của phái Vân Nhai dạy dỗ cậu không tệ nhỉ, nhưng sao cậu không quay về đi, tiểu sư muội của cậu sắp phải lập gia đình rồi, cậu không lo sao? Cậu vốn không phải là người trong bãi nước bùn này, tại sao lại muốn dính vào chứ"






Đây là lần đầu tiên tôi biết tên thật của Thốc Tử là Hứa Trường Sinh, tôi và Sở Tiêu Tiêu đều kinh ngạc nhìn về phía Thốc Tử, nếu không phải Khương Minh nói ra, e là tôi đã nghĩ tên thật của anh ta chính là Thốc Tử.



Thốc Tử nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên đầy mặt, nhưng anh ta một chữ cũng không nói nên lời, xem ra những gì Khương Minh nói đều là sự thật.








Gì mà phái Vân Nhai, gì mà trưởng lão điên dại, cứ như trong tiểu thuyết võhiệp vậy. Từ lâu tôi đã cảm thấy bản lĩnh của Thốc Tử không tầm thường, nhất định là được kế thừa từ sư phụ, chỉ là tôi không ngờ lại phức tạp như thế. Triệu Tử Thâm cũng thật lợi hại, rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào mà vơ được cả người quy ẩn giang hồ vào bang Hồng Đăng lăn lộn thế giới ngầm như thế này chứ.



Ngay lập tức, ánh mắt Khương Minh lại nhìn vào Sở Tiêu Tiêu, nói: “Sở Hoài Ân nợ năm trăm triệu, số tiền đó hẳn là ông ta không thể trả nổi, chỉ có thể dựa vào vay mượn. Nhưng danh tiếng của ông ta đã thành ra như vậy, còn có ai bằng lòng cho ông ta vay chứ. Xem ra Sở Hoài Ân chỉ có thể trông cậy vào cô nghĩ cách với Trương Siêu thôi.”






Sở Tiêu Tiêu cũng không phải người hiền lành, lập tức phản bác: "Chuyện trong nhà của tôi liên quan quái gì tới ông chứ. Ông đường đường là một người đàn ông lại thích hóng hớt vậy, sao không đi viết truyện tiêu khiển đi? Tôi cũng không vay tiền ông, ông đúng là rảnh rỗi ăn củ cải lo chuyện bao đồng.”Đừng mới là Khương Minh, tôi cũng không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại tát thẳng vào mặt Khương Minh như vậy.



Khương Minh cười nhạt một tiếng: “Cô không vay tiền tôi, nhưng tôi muốn cho cô vay tiền. Tôi không có năm trăm triệu, nhưng làm cầu nối vay giúp một khoản tiền cho Sở Hoài Ân thì có thể. Một trăm triệu, chỉ cần cô gật đầu, tôi sẽ cho Cố






Sở Tiêu Tiều sững sờ, chẳng hiểu gì cả nhưng cô ấy lập tức phản ứng lại, nghiêm túc nhìn về phía tôi, sau đó nói với Khương Minh: “Vậy ông tới đàm phán với bố tôi, tôi không dám vay ông một trăm triệu, tôi cũng không trả nổi. Tôi biết ông đang tính toán cái quỷ gì ông đang gây khó dễ với Trương Siêu tôi nào có đáng giá một trăm triệu là ông cố tình uy hiếp Trương siêu



Không ngờ mình lại bị Sở Tiêu Tiêu nhìn thấu, Khương Mình cũng không hề bồi rồi, ông ta chầm chậm kéo ngăn kéo của bàn trà, sau đó lấy ra một khẩu súng để làm bànSắc mặt Sở Tiêu Tiêu tái nhợt, hỏi: “Ông có ý gì hả?”






Khương Minh nói: “Cô nói rất đúng, một trăm triệu của tôi không phải nể mặt cô, mà tôi muốn mua mạng của Trương Siêu



Thân hình Sở Tiêu Tiêu lảo đảo, cả người rụt lại phía sau, lắc đầu như trống bởi: “Ông muốn tôi giết Trương Siêu? Nằm mơ đi, không bằng ông giết tôi đi!”






Tôi thực sự rất muốn an ủi Sở Tiêu Tiêu, sẽ không có việc gì cả, tôi nhất định sẽ dẫn cô ấy chạy thoát khỏi nơi này một cách an toàn. Nhưng Khương Minh thấy dáng vẻ sợ hãi của Sở Tiêu Tiêu liền trở nên phấn khích, ông ta cầm súng hươ qua huơ lại giữa ba người chúng tôi. “Giết cô à, tôi cũng từng nghĩ tới. Bắt Trương Siêu tự tay giết cô, cậu ta nhất định sẽ rất đau khổ. Cậu ta, thực sự giống bố cậu ta như đúc. Trương Siêu, tôi và bố cậu là đối thủ cũ lâu năm, tục ngữ có cầu, người hiểu anh nhất là đối thủ của anh, tôi tự nhận thấy mình là người hiểu bố cậu nhất. Cậu không biếtlúc tôi biết Trương Tuấn có con trai đã vui thế nào đâu, không những thế tôi còn biết cậu rất thông minh, không phải là một cậu ẩm vô dụng, tôi thực sự đã vui chết đi được. Nhiều năm qua đi, từ sau khi bố cậu mất tôi đã không còn đối thủ, thật sự rất nhàm chán, cuộc đời chầm chậm trôi qua vừa dài vừa tẻ nhạt, giống như kẻ tù chung thân...



Khương Minh dập điếu thuốc một cách vui vẻ, miệng lải nhà lải nhải. “Lúc biết tới sự tồn tại của Trương Siêu, tôi đã rất vui vẻ. Tôi nhất quyết phải gặp được cậu, cậu bạn nhỏ ạ. Cho nên vừa nghe thấy đêm nay cấp dưới định đi bắt cậu, tôi liền dựng lên kế hoạch này, không ngờ còn thu hoạch được một con cả lớn ngoài mong đợi, ông chủ của bang Hồng Đăng cũng rơi vào lưới của tôi. Trương Siêu, cậu cũng thật khá lắm, đến cả người đứng đầu bang Hồng Đăng cũng đích thân ra trận vì cậu.”






Tôi sợ hãi, vốn cho rằng Khương Minh chủ yếu nhắm vào Triệu Tử Thâm, không ngờ tôi mới chính là mục tiêu của ông ta!"Ha, vậy mà ông còn bảo Hạo Tử giết tôi. Không phải muốn gặp tôi một lần sao?” Tôi nói.



Khương Minh đặt hai tay lên bả vai tôi, cười nói: “Thử thách năng lực của cậu một chút. Nếu cậu chết dưới tay đàn em của Hạo Tử thì cũng không xứng để tôi chơi đùa. Bạn nhỏ à, cậu đạt tiêu chuẩn, cậu có lẽ còn ưu tú hơn bố mình đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK