*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Tôi giải thích rõ ràng với đội trưởng đội cứu hỏa, anh ta vừa nghe nói tôi từng là bộ đội đặc chủng thì lập tức đưa cho tôi đầy đủ trang thiết bị. Những người lính phòng chảy này đều là binh sĩ nghĩa vụ, kinh nghiệm chữa cháy phong phú hơn tôi, nhưng về kinh nghiệm cứu nạn cứu hộ lại kém xa.
Lúc này đội trưởng đội cứu hỏa hận không thể quỳ xuống trước tôi, nếu như tôi không cứu được Triệu Tử Thâm, không cần nghĩ cũng biết cái mũ quan trên đầu anh ta cũng sẽ bị cởi bỏ.
Đảm đồng vây quanh chật ních, họ thấy tôi bắt đầu mặc đồ phòng cháy đều chỉ trò tôi thì thầm to nhỏ. Sau đó khi thấy tôi lao vào đảm chảy, tất cả đều ồ lên kinh ngạc.
Tiếng hò hét và ngợi khen mau chóng bị tiếng lửa cháy bao bọc. Tuy tôi đang mặc đồ phòng chảy bằng amiăng nhưng khi tới gần trung tâm đám cháy nóng tới mấy ngàn độ, tôi cảm thấy lông mày mình sắp cháy rụi. Mới đi được vài bước, mồ hôi đã tuôn ra như thác trong bộ quần áo a-mi-ăng. Tôi thấy khó thở,cố gắng hít thở nhưng cũng chỉ hít vào một hai ngụm khí từ mặt nạ phòng độc.
Rrong công viên nghi ngút ánh lửa, đen kịt một màu. Khỏi đen giống như ác ma bao bọc lấy nơi này. Tôi chỉ có thể dựa vào bản năng để phán đoán những đồ vật mình thấy. Sức nóng của làn khói lên tới hơn một ngàn độ, khỏi đen cuồn cuộn quấn lấy một cây ngọc lan, chỉ trong mười giây, cả cây ngọc lan đều bị ngọn lửa đốt cháy.
Không biết vì nỗi sợ hay vì sức nóng, trái tim tôi nảy lên thình thịch. Tôi đã trải qua bao nhiêu trận chiến, nhưng lần này khiến tôi cảm thấy khủng khiếp hơn bất kỳ chiến trường nào. Bởi vì lúc kẻ địch giương súng, tôi còn có thể giơ tay đầu hàng, nhưng lửa cháy nơi đây tuyệt đối không nghe tôi cầu xin tha thứ.
Nơi đây thực sự là địa ngục.
Nhưng chỉ mới đi một đoạn ngắn, tôi đã không còn nghe thấy tiếng người ở cách đó không xa, bên tại chỉ còn toàn tiếng vang ầm ầm của gió cuốn lửa thiêu.Theo lời của người lính cứu hỏa, nhóm Triệu Tử Thâm vẫn còn sống, hơn nữa còn ở ngay trung tâm của công viên. Nơi đó từng có quảng trường tôn vinh, phần đất bên ngoài là nơi các đoàn kịch nhỏ sẽ tới biểu diễn xiếc thú. Sau này khi công tác bảo vệ môi trường được đẩy mạnh, biểu diễn xiếc thú bị hủy bỏ, nhưng mấy tấm lưới sắt được rạp xiếc dựng lên để bảo vệ an toàn cho khán giả dưới khán đài vẫn còn ở đó.
Thứ đó bình thường sẽ không bị khóa, lần này nhất định là người của bang
Thanh Long làm.
Lũ súc vật này có thể làm được bất cứ chuyện gì!
Nhưng muốn tới trung tâm công viên, nhất định phải xuyên qua đám cháy rất lớn, ngọn lửa màu cam giống như cái lưỡi máu me đầm đìa của người khổng lồ đang liếm láp vết thương trên bầu trời, lay động theo hướng gió.
Keng keng keng....
Trong lúc tôi đang do dự, bên trong đámchảy vang lên tiếng gõ đều đặn, giống như có ai dùng thứ gì đó gõ vào lan can bằng kim loại.
Chắc chắn là Triệu Tử Thâm! Nơi này ngoài bọn họ sẽ không còn sinh vật sống nào khác.
Nhưng ngọn lửa này dữ dội như vậy, nếu như tôi tới quá gần trung tâm ngọn lửa, có khả năng sẽ bị trực tiếp thiêu cháy cách một lớp trang phục phòng cháy.
Tôi nghiến răng cố thử vài lần, nhưng đều không thể tới gần ngọn lửa, cho dù chỉ bước tới gần vài bước, hơi nóng sẽ giống như một bàn tay khổng lồ suýt chút nữa đánh tôi ngã sấp xuống mặt đất.
Triệu Tử Thâm ở bên kia vẫn không ngừng gõ vào lan can sắt tạo tín hiệu cầu cứu. Tôi cũng nhặt một tảng đá gõ xuống hai cái, quả nhiên, bên kia nghe thấy tín hiệu của tôi liền thay đổi tiết tấu ngay lập tức.
May quá, điều này chứng tỏ Triệu Tử Thâm ít nhất vẫn còn sống.Nhưng khói hun chết người chỉ cần vài phút, tôi phải nhanh chóng cứu bọn họ.
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra bên cạnh trung tâm biểu diễn xiếc thú có một rãnh nước nhỏ, bên trong quanh năm trữ nước, không biết chừng bây giờ trong đó vẫn còn có nước.
Tôi không dám chậm trễ, lập tức lách mình đi tới theo trí nhớ, quả nhiên, rãnh nước nhỏ kia vẫn còn tồn tại, hơn nữa bên trong vẫn còn có nước.
Nước này nói sâu không sâu, nhưng khoảng chừng một mét tám, không thể đi qua. Tôi chỉ có thể cởi bỏ trang phục phòng cháy, cởi trần bơi qua với mặt nạ phòng độc.
Trong khoảnh khắc cởi bỏ trang phục phòng cháy, tôi cảm thấy mình giống như một con gà nướng, chẳng mấy chốc sẽ bị nướng chín. Tôi vội vàng lặn xuống làn nước, nước trong rãnh này vậy mà lại có thể khiến cho ngọn lửa mạnh mẽ có chút dịu lại.
Quả nhiên, vừa chui từ trong làn nướcra, tôi đã nhìn thấy quảng trường bị hàng rào sắt vây quanh. Vừa nghe thấy tiếng nước, nhóm người Triệu Tử Thâm cũng đã phát hiện ra, láo nháo xúm lại chỗ này. “Trương Siêu, sao lại là anh?”
Nhìn thấy tôi, Triệu Tử Thâm vô cùng ngạc nhiên, miệng của Triệu Tử Thâm và mấy đàn em phía sau suýt chút nữa rớt xuống mặt đất.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ, ngọn lửa lớn như vậy, nếu đổi lại là tôi bị nhốt nhìn thấy Triệu Tử Thâm tới cứu mình, có lẽ tôi cũng muốn quỳ sụp xuống ngay tại chỗ. Mặc kệ là ai, trước sự sống chết đều trở nên nhỏ bé và yếu ót. “Không kịp nói nhiều, tốc độ của lính cứu hỏa không đủ nhanh, người của các anh thế nào rồi?” “Chỉ có Nhị Cẩu Tử ngất đi thôi, những người khác vẫn ổn. Chúng tôi bị người của Khương Minh nhất lại rồi.”Triệu Tử Thậm nói rồi dẫn tôi đi tới chỗ cái khóa sắt. Bởi vì khói ở đây rất nồng nặc, chúng tôi đều dùng tay bịt mũi không dám mở miệng nói chuyện, đám khỏi này còn nguy hiểm hơn so với ngọn lửa.
Tôi đã thấy nó, con mẹ nó là một cái khóa chữ u to như cánh tay của đứa trẻ con.
Thứ này chẳng trách đội cứu hỏa lại muốn điều máy cắt kim loại nén khí tới, chỉ dùng tay sẽ không thể phá được.
Vừa bước ra từ dưới nước, trên người tôi vẫn còn vương mấy giọt nước. Lúc này nước bốc hơi, tôi lập tức cảm nhận sức nóng hừng hực, như một cái lưỡi gai liếm mạnh trên lưng tôi.
Tôi cắn răng, bây giờ không phân biệt được trên mặt tôi là mồ hôi hay nước nữa.
Triệu Tử Thầm rút điện thoại di động ra, gõ chữ đưa cho tôi xem: “Bọn chúng cổ tình dùng loại khóa này, không cạy ra được, bọn họ muốn giết chúng tôi.Vừa gõ xong mấy chữ này, chiếc điện thoại di động bỗng nhiên lóe lên, sau đó màn hình đen thui, nhiệt độ cao khiến cho những linh kiện trong điện thoại bị hư hỏng.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn thấy rõ sự tàn nhẫn của Khương Minh.
Xã hội đen sống mái với nhau chắc chắn sẽ không nương tay, mấy năm gần đây, thành phố Thông cũng vì xã hội đen chém giết nhau mà xảy ra án mạng, nhưng những chuyện này hoàn toàn khác với sự độc ác tàn nhẫn của Khương Minh.
Tên này giống như linh cẩu ăn xác thối trên thảo nguyên, khiến người ta không rét mà run.
Triệu Tử Thâm đành phải dùng thủ ngữ nói chuyện với tôi, tôi thật ngạc nhiên khi thấy cậu ta lại biết ngôn ngữ của người câm điếc. “Anh kiếm một cây gậy tới để cạy"
Có lẽ là được Triệu Tử Thầm nhắc nhở,mấy người còn sống sót của bang Hồng Đăng điều không lên tiếng nói chuyện, chỉ khổ cái mũi của bọn họ bị hun tới đem sĩ, nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng.
Tôi dùng thủ ngữ đáp lại cậu ta: “Không cầm phiền phức như thế, ổ khóa này không làm khó được tôi
Triệu Tử Thầm sốt ruột, trả lời tôi bằng tin rồi ngữ: "Khương Minh quyết chỉ muốn giết tôi, ổ khóa này anh không lay chuyền được đầu
Tôi không mới gì, rút từ trong túi ra một cái chìa khóa sau đó tranh thủ trước khi bị lừa đốt phỏng tay, nhanh chống xuyên sợi đầy thiệp vào trong chiếc khỏa S ua, tùy tiền chọc vài cái, khóa liền mở
Lúc của bật mời, Triệu Tử Thầm còn chưa hiểu gì không kịp phản ứng.
Tại tao ban họ mau rời đi, có lời gì ra ngoài mới, mày người này mới bừng tỉnh. Tôi được bọn họ men theo đường cũ quay về sau khi bơi qua cái rãnh nhỏ thì