Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 240 trò giỏi






**********



Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng *hộ team nha !!!






“Tôi đang suy nghĩ chính sự, ông cử để tôi yên lặng một lúc.” Tôi nói.



Nơi này chỉ có một lối ra, cửa ra và cửa vào là cùng một cái, bên ngoài có ít nhất ba mươi quân số, không thể tính là quân số, chỉ có thể coi là bảo vệ, muốn giết họ thì vô cùng dễ dàng, nhưng tôi không thể giết người.






Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì cứ cảm thấy có một chi tiết rất bất thường. Tôi nhìn chăm chăm vào thân thuyền một lượt, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.



Lúc này, thân tàu đột nhiên rung lắc dữ dội, đám người phía dưới kinh hãi thét lên, chắc hẳn sóng bên ngoài rất lớn nên mới có thể khiến con thuyền lắc mạnh như vậy.






Nguyệt Mãn Cung lên tiếng: “Ông trước đi, củ lắc này chắc chắn đã làm xúc xắc lật qua một mặt, tôi không thể chiếm hời của ông được.



Ông Mạc hỏi: “Cậu đã nghĩ ra cách lấy đi bức tranh chưa?"






Tôi lắc đầu nhỏ giọng đáp: "Vẫn chưa, có điều tôi rất muốn nghĩ thông một chuyện khác.



Tôi nhìn chăm chăm vào những vết nứt trên khoang thuyền, mặc dù đã trải thảm và treo tranh nhưng vẫn không thể che giấu vết nứt của một số tấm thép sắp bong ra.






"Lúc này cậu còn lòng dạ đi nghĩ chuyện khác á? Mau nghĩ chính sự đi. "Không, chuyện này quan trọng hơn. Tôi đang nghĩ xem tại sao bức tranh này lại quan trọng như vậy, nhưng ông chủ Hạ lại muốn lấy nó ra làm phần thưởng. Một người làm ăn như ông ta, dù có thua lỗ thì đến như thế này cũng hơi quá nhiều rồi.



Tôi vừa dứt lời, khoang thuyền lại rung lắc một trận, lần này lắc rất mạnh, làm lật cả mấy chiếc bàn lớn, cửa khoảng tầng nằm ở phía xa bị xốc tung lên, gió biển cuốn sóng vào khoang làm ướt cả thảm đỏ đắt tiền.






Ông Mạc nói: “Sao sóng lại lớn thế? Con thuyền này có bị lật không nhỉ?"



Tôi túm lấy sàn nhà và cố giữ mình không nhúc nhích. Bàn ghế ở tầng ba đã đổ thành một đống, mà tầng bốn cũng không khá hơn là bao, chỉ có chiếc bàn của trận chung kết Thần Bài vẫn được họ đè lại ổn định.






“Mở đi, tôi đặt 135, 246 cho cậu, rất công bằng phải không" Khương Minh cố nén cảm giác say sóng.



Bởi vì nước biển tràn vào nên trong khoang thuyền đã bị ướt, tất cả mọi người hơi luống cuống, bắt đầu chạy ra ngoài và muốn về buồng ngủ kín của mình, nhưng Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung rõ ràng không có ý định này, hai người họ có chết cũng phải quyết định được thắng thua.






"Tôi sao cũng được, mở hũ đi.” Nguyệt Mãn Cung trả lời.



Tôi không biết hai người họ đang đùn đùn đẩy đẩy cái gì, trò đánh bạc đơn giản thế này thì rất khó gian lận, chỉ cần hũ lặc mở ra là giải quyết xong.






“Do tôi đã chọn lớn bé, để công bằng thì cậu hãy mở ra đi." Khương Minh nói.



Nguyệt Mãn Cung cũng cười ha ha: “Vậy thì bác Khương thật sự quá khách sáo rồi, không cần đầu






Lúc này con thuyền đột nhiên mất trọng lực rơi xuống, chắc hẳn là bị sóng nâng lên rồi lại đập mạnh xuống nước, cả đảm lập tức ngã nhào xuống.



Ông Mạc cười hì hì: “Cậu nhìn cho kỹ, những người còn đứng bây giờ đều là người luyện võ






Đúng là như thế, ngay cả bảo vệ cũng ngã sấp xuống đất, nhưng họ thì vẫn đứng vững ở đó, không lung lay một chút nào, điểm tựa cực kỳ ổn định, đó là đã từng luyện rồi.



Đột nhiên Tiên Tiểu Thiến hét lên, có thấy phiền không, chân chừ gì nữa? Sau đó đưa tay định mở hũ lắc ra, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào nó, ai thắng ai thua đều do lần này quyết định.






Khi Tiền Tiểu Thiến mở nó ra, mặt mọi người lập tức biến sắc, đặc biệt là Nguyệt Mãn Cung, cậu ta hét lên hãy cẩn thận!



Tôi thầm nghĩ, sao thế, bên trong là viên xúc xắc có thể cần người hay gì? Thì ông Mạc đột nhiên đè mạnh vào đầu tôi và khẽ gầm một tiếng “nằm xuống”, sau đó tôi cảm thấy như sau gáy mình bị đánh một cái, rồi màng nhĩ trở nên đau nhói, ngay lập tức không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.






Tôi quá quen thuộc với cảm giác này, nó là có thứ gì đó nổ tung l





Chuyện gì đang xảy ra, cái gì phát nổ vậy?






Khoang thuyền rối tung lên vì cơn nổ rất nhỏ này, tôi ló đầu dựa vào thành lan can nhìn xuống dưới, phạm vi nổ rất nhỏ, đa số khách du lịch đã rời đi hết, những người còn lại đều không phải kẻ tầm thường, người duy nhất bị thương nặng chính là Tiền Tiểu Thiến, một tay của Tiền Tiểu Thiền đã bị nổ tung, máu chảy đầm đìa, chỉ còn lại một cục thịt.



Tiền Tiểu Thiến hét ầm lên, đảm người Cam Tuyền vây quanh cầm máu giúp Tiên Tiểu Thiến.






Lợi dụng lúc hỗn loạn, Quan Lãng đưa mắt chỉ vào Nguyệt Mãn Cung mà mắng: "Nguyệt Mãn Cung, uống cho người nhà họ Nguyệt các cậu có danh tiếng lớn trên giang hồ, thế mà cậu lại làm ra chuyện như vậy! Ai mà không biết cậu là trò giỏi giới cờ bạc bịp, chỉ có cậu mới có thể đặt một quả b nhỏ như thế vào trong hũ lắc"



Thảo nào vừa nãy cậu ta và Khương Minh thay nhau từ chối, ai cũng không muốn mở hũ lắc, có lẽ hai người họ đã biết trước trong đó có b.






Tôi chỉ từng thấy b trên chiến trường, không ngờ hôm nay cũng có thể nhìn thấy trên chiếc du thuyền được trang trí xa hoa này. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện88.v*ip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tru*yện88.vip để ủng hộ bên mình nhé ! Nhớ đọc truyện trên* Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!



Đây là thế giới hòa bình ả?






Rõ ràng là một chiến trường!



Nguyệt Mãn Cung chỉ thốt lên ba chữ đơn giản: “Không phải tôi "






Ông Mạc không thể tin nổi cảnh tượng này: “Con cháu nhà họ Nguyệt rất bo bo giữ danh tiếng của mình, bình thường thì kiêu ngạo như ngỗng vậy, sao hôm nay có thể làm ra chuyện này được?”



Ông Mạc lấy cái ví dụ quái lạ gì thế này, tôi nặng nề nói: "Không phải cậu ta.






"Khương Minh? Càng không thể nào, cậu ta không có năng lực này, chỉ có cao thủ gian lận mới có thể thay đổi đồ vật trong hũ lặc nhanh như vậy.”



Tôi nhỏ giọng đáp: “Cũng không phải ông ta






"Vậy thì là ai?” Ông Mạc hỏi: “Mau nói cho tôi biết đi, đừng có chơi bí hiểm với tôi.



Bây giờ tôi vẫn chưa chắc chắn suy đoán của mình, tất cả chỉ là suy luận của tôi. Tôi thì thầm vào tai ông Mạc vài câu, ông Mạc nghe xong thì bật thốt: "Không thể nào! Tại sao cậu ta phải làm thế?"






“Tôi không biết, nhưng nếu thật sự là anh ta, tôi có cách buộc cậu ta thừa nhận.



Mấy câu của Quan Lãng ngay lập tức khiến đám đông công nhận. Mọi người rối rít chỉ vào mặt Nguyệt Mãn Cung và mắng ầm lên.






"Nguyệt Mãn Cung, dù sao nhà họ Nguyệt của cậu cũng là vọng tộc trong giang hồ, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy?”



"Đúng đó, ai cũng biết cậu là trò giỏi giới cờ bạc bịp. Hôm nay cậu xuất hiện trên bàn đánh bạc này, chúng tôi đã không truy xét chuyện cậu gian lận rồi, sao cậu có thể ra tay làm người khác bị thương hả?"






Nguyệt Mãn Cung cau mày và không nói gì cả, mặt cậu ta lạnh như băng. Cậu ta không có chút kiên nhân nào đối với những kẻ gây rối lung tung này, dù sao họ không phải đồng minh của cậu ta, vài câu dỗ dành cũng lười nói.



Nhưng Tiền Tiểu Thiến thì không còn bình tĩnh như vậy. Cô ta không nói lời nào mà lập tức dùng tay không bị thương lật ngược chiếc bàn.






Cái bàn này nặng mấy trăm cân, hai người đàn ông cũng không thể nhấc nổi nó cùng một lúc, vậy mà một cô bé lại lật ngược được bằng một tay!



"Họ Nguyệt kia, nếu hôm nay mày không làm rõ chuyện này thì đừng hòng có thể sống sót xuống thuyền!”






"Đúng! Nhà họ Tiên chúng tôi không dễ bắt nạt như vậy



đâu."






Nhớ đọc truyện tr*ên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK