**********
Tôi nghiêm túc nói: “Là thật lòng.”
Đôi mắt của Sở Tiêu Tiêu chợt lóe sáng và ôm chặt lấy tôi: “Em cũng thế.”
Trong lòng tôi hạnh phúc không thể nói nên lời. Tôi nhảy ra khỏi xe và sau đó bế cô ấy ra khỏi ghế lái phụ, Sở Tiêu Tiêu hoảng hốt hét lên rồi cố gắng giãy giụa để nhảy xuống.
Tôi không thể đợi thêm một giây nào nữa, tôi kéo cô ấy chạy vào trong khách sạn. Lần này Sở Tiêu Tiêu không chống cự nữa, mặc dù cô ấy rất ngại nhưng cũng rất hợp tác và chạy cùng tôi.
Ai ngờ thủ tục check-in khách sạn phiên phức chết đi được, tôi mang theo chứng minh nhân dân nhưng Sở Tiêu Tiêu lại không mang theo. Hơn nữa vì tôi là quân nhân giải ngũ nên nhân viên lễ tân rất cẩn thận, một hai phải có chứng minh thư của Sở Tiêu Tiêu nếu không sẽ không cho chúng tôi vào.chứ.
“Không được, nói gì cũng không được. Đây là quy định của công an, cứ không có chứng minh nhân dân thì không ai có thể vào ở.” Nhân viên lễ tân khách sạn trả lại chứng minh nhân dân của tôi, cô ấy nhìn tôi rồi lại nhìn Sở Tiêu Tiêu với vẻ mặt “chuyện gì tôi cũng hiểu hết” và nói thêm một câu: “Đây là để chống lại các hành vi trái pháp luật.”
Vốn dĩ trong lòng tôi đã hơi tức rồi, đàn ông là như thế đấy, nếu mà không trút ra được thì nhìn thấy một cái cây thôi cũng cảm thấy gai mắt. Tôi tức giận và hỏi: “Thì ra là cô cảm thấy tôi sẽ phạm luật ư? Con mắt nào của cô cảm thấy tôi không giống người tốt thế?"
Nhân viên lễ tân của khách sạn là một cô gái, bị tôi nói như thế thì liền hoảng hốt không biết nên trả lời thế nào. Sở Tiêu Tiêu thấy xấu hổ thay tôi, muốn kéo tôi đi và quay sang xin lỗi nhân viên lễ tân: “Xin lỗi, xin lỗi, kệ anh ấy đi.”phải em cố tình không mang chứng minh nhân dân đi không? Lần nào em cũng cố ý trêu chọc anh.
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy mặt tôi như dỗ dành một đứa trẻ rồi cười nói: “Anh làm gì vậy? Em là bạn gái của anh, em ngủ với anh cũng là chuyện sớm muộn thôi mà. Em trai còn trinh trắng này nóng lòng muốn chị đây yêu thương thế rồi cơ à?"
Tôi giả vờ làm bộ dạng của một cô bé rồi dụi đầu vào ngực cô ấy và cố ý nói: “Chị ơi, yêu thương em nhanh lên, đừng vì em là một anh chàng đẹp trai mà thương hại em
Sở Tiêu Tiêu cười đến nỗi ngã xuống ghế sofa và không thể đứng thẳng lên được, cô ấy cười tươi như hoa. Tôi nhìn bộ dạng vô tâm của cô ấy thì ngứa ngáy chỉ muốn xử lý cô ấy ngay bây giờ. Nhưng tối nay không thuê được phòng rồi, chuyện này chỉ nghĩ thôi chứ chẳng làm được gì cả.phải mang chứng minh nhân dân đi”
Sở Tiêu Tiêu cười rồi trốn tôi: “Ai bảo anh xui xẻo vậy chứ.
Tôi tức đến phì cười, con bé này đúng là đang trêu chọc tôi rồi
Cả hai chúng tôi giỡn rần rần trên ghế sofa một lúc, đột nhiên nhân viên lễ tân khách sạn hồi nãy đến về vai tôi. Khi tôi quay lại thì nhìn thấy một khuôn mặt cười làm lành
“Chủ tịch Trương à, hồi nãy tôi không nhận ra anh. Bây giờ phòng đã chuẩn bị xong rồi, mời hai người lên phòng a
Tôi hỏi: “Không phải hồi này nói là cần chứng minh nhân dân sao? Sao đột nhiên lại có thể vào ở rồi
“Tất nhiên đối với người khác thì cần phải có chứng minh nhân dân nhưng khách sạn của chúng tôi thuộc quyền sở hữu 100% của Tuần Nhiên. Anh là ông chủ của chúng tôi anh đến khách sạnviên lễ tân vẻ bề ngoài thì tươi cười nhưng tôi có thể thấy rằng trán cô ấy đầy mồ hôi.
“Thế à, thì ra Lệ Đô cũng là của Tuấn Nhiên à?”
Tôi vốn dĩ muốn nói rằng làm ăn lớn thật phiền phức, trong nhà có bao nhiêu tiền cũng không biết rõ. Nhưng chưa kịp nói ra thì tôi cảm thấy rằng nói vậy thì khoe mẽ quá, mặc dù sự thật là như thế.
Nhân viên lễ tân khách sạn mỉm cười và nói: “Mời đi theo tôi a.”
Ngọn lửa nhỏ vừa bị dập tắt trong lòng tôi lại bùng cháy, rồi tôi nói với Sở Tiêu Tiêu mặt đang đỏ bừng lên: “Đi thôi”
Sở Tiêu Tiêu lắp bắp: "Chơi kỳ vậy, sao, sao có thể như thế chứ?”
Tôi ôm eo cô ấy: “Nói rồi thì không được nuốt lời đâu đấy.
Nhân viên lễ tân khách sạn đưa chúngchúng tôi là một cửa sổ lớn kéo từ trần đến sàn và phía sau là cảnh đêm rực rỡ của thành phố.
“Chủ tịch Trương, khách sạn Lệ Đô của chúng tôi là tòa nhà cao nhất thành phố Thông và căn phòng này là phòng VIP có tầm nhìn đẹp nhất ở thành phố. Anh có thể ngắm toàn cảnh thành phố Thông ở đây. Để tôi giới thiệu thêm cho anh biết. "
Tôi nói: “Không cần đầu, cô đi làm việc đi, có việc gì tôi sẽ gọi cô.”
Cô nhân viên mỉm cười hiểu ý rồi sau đó lùi ra phía cửa và cúi chào tôi: “Vậy thì hai người nghỉ ngơi đi ạ, chúc hai người vui vẻ”
Cô ấy đóng cửa lại, tôi không nói gì thêm mà lập tức đè Sở Tiêu Tiêu xuống giường, rèm cửa sổ cũng không kịp kéo vào.
Nhưng ở nơi này thì cũng không có ai có thể nhìn trộm được.sau khi bị tôi đè chặt xuống thì đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn tôi nghiêm túc và đột nhiên quàng tay qua ôm chặt lấy cổ tôi rồi sau đó hôn lên môi tôi.
Chúng tôi hôn đến nỗi không thể tách rời nhau, tôi lần lượt cởi từng nút áo của cô ấy, nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc tôi vang lên một tiếng.
Cơ thể trắng như tuyết này hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật. Sở Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng, hai tay ôm lấy ngực, mặt đỏ ửng và không dám nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy xoay đầu sang một bên nhưng trong dáng vẻ cũng có chút mong đợi.
Tôi sao có thể chịu đựng nổi nữa chứ, tôi liền cởi áo ra. Ngay lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.
Nhưng tôi đấu thể quan tâm đến điện thoại của mình nữa chứ? Lúc này cho dù trời sụp thì tôi cũng phải làm xong việc này. Trước kia hay nghe người ta bảo đàn ông là động vật sống bằng nửachế của bộ não nữa mà bộ não đã tạm thời tan ca rồi.
Nhưng điện thoại reo liên tục đến nỗi Sở Tiêu Tiêu không thể chịu đựng được nữa. Cô ấy đá nhẹ tôi một cái và bảo tôi nghe điện thoại đi đã.
Tôi bực mình chết đi được, đang nghĩ không biết là tên đang ghét nào thì cầm điện thoại lên và thấy đó là Hàn Khôn.
Hàn Khôn sẽ không gọi cho tôi nếu như không có việc gấp và còn vào giờ này nữa.
Khi tôi vừa nghe máy, vừa gọi một tiếng chú Hàn thì Hàn Khôn đã ngắt lời tôi.
“Tiểu Siêu, bây giờ cháu đến tổng bộ của Tuấn Nhiên ngay đi. Công ty xảy ra chút chuyện, chủ không thể về kịp nên cháu cần phải đến đó.”
“Có chuyện gì vậy ạ?” Vừa nghe giọng điệu của Hàn Khôn thì tôi đã cảm thấy có ơì đó không ổn. Kể từ khi tôi quen“iều Vinh đòi lấy tài khoản tài chính, bây giờ anh Cam Giám đốc Tài chính bị bao vây lại rồi. Anh Cam một mình khó đối phó, anh ấy không thể từ chối yêu cầu của cổ đông Liễu Vinh này. Chú không về kịp, tạm thời không có ai có thể ra mặt thay chú và tên Liễu Vinh này cũng sẽ không mề mặt bất kỳ ai nên châu cần phải đến đó một chuyến. Cháu chỉ cần giải vây cho anh Cam còn chuyện này chờ chú về rồi giải quyết
Liễu Vinh, Hàn Khôn đã từng nói rằng người này là một cổ đông của Tuấn Nhiên. Mặc dù không phải là cổ đông lớn nhất nhưng tỷ lệ sở hữu cổ phần cũng không hề nhỏ. Mặc dù Hàn Khôn không nói rõ nhưng tôi cũng đại khái hiểu được tên Liều Vinh rất có tham vọng. Nhưng Liều Minh không dám làm gì vì đều bị mọi thủ đoạn của Hàn Khôn cảm trời. Nhưng hôm nay tại sao nữa đêm nửa làm lại bao Vày Giam đốc Tài chính và yêu cầu kiểm toán?
Tập đoàn Tuần Nhiền của chúng ta là một tập đoàn lớn sao có thể nói kiểmà?” Tôi thốt lên.
Hàn Khôn hừ lạnh một tiếng: “Có lẽ anh ta đã nghe phong phanh và biết cháu là thiếu gia của Tập đoàn Tuấn Nhiên rồi. Chú vốn dĩ luôn giữ bí mật chuyện này vì chủ sợ rằng những tên này sẽ nổi ý đồ xấu. Nhưng mà công khai thì cũng đã công khai rồi, thân phận của cháu sớm muộn gì cũng sẽ công khai và sớm muộn gì cũng phải để cháu tiếp quản tập đoàn. Bây giờ chỉ có cháu là có đủ tư cách ra mặt để xử lý Liễu Vinh, cháu lập tức đến đó đi. Nếu không một khi tài khoản rơi vào tay Liễu Vinh thì rách việc mất."