*Chương có nội dung hình ảnh
**********
“Thưa anh, chúng tôi có thể giúp gì cho anh ạ?” Cô nhân viên kia giả vờ bình tĩnh hỏi, đồng thời lấy sợi dây chuyền ban nãy ra.
Tôi nháy mắt ra hiệu với Sở Tiêu Tiêu, Sở Tiêu Tiêu lập tức hiểu ý, giơ cổ tay lên cho nhân viên kia xem: "Cô em cổ tay tôi, có còn thiếu cái gì không?” “Chiếc lắc tay pha lê này của chúng tôi rất hợp với cô. Quản lý lập tức cười cười lấy chiếc lắc ra, đồng thời trừng mắt liếc nhân viên kia một cái.
Tôi chống cằm nói: “Anh thấy còn thiếu một cái đồng hồ, đi nào, anh dẫn em đi mua.”
Tôi lôi Sở Tiêu Tiêu đi vào cửa hàng Patek Philippe bên cạnh, giá cũng không thèm hỏi, vừa mắt một cái liền cho Sở Tiêu Tiêu đeo lên, sau đó quẹt thẻ trả tiền. Nhân viên trong cửa hàng mừng rỡ cười không ngớt, nắm tay chúng tôi tiến tới tận cửa.
Tôi thầm nghĩ dù sao cũng là mua quà, mua cho cô gái khác sao có thể khôngmua một vài thứ cho cô gái của mình được. Tôi dứt khoát mua hết một lượt những món đồ xa xỉ ở tầng đó của trung tâm thương mại.
Ban đầu Sở Tiêu Tiêu sướng đến phát rồi rồi, bước đi như bay, cô ấy vốn thích mua sắm, thích tiêu tiền, mấy năm gần đây gia đình phá sản không có tiền tiêu, khiến cô ấy phải kìm nén đến phát bực, hôm nay xem như đã hoàn toàn được giải thoát rồi. Nhưng càng về sau, tôi mua đến nỗi chính cô ấy cũng sợ, đứng ở trước cửa hàng Hermes thì thầm hỏi có phải tôi muốn bỏ cô ấy không, ngày hôm nay coi như bữa cơm trước khi xử trảm, phí chia tay.
Tôi dở khóc dở cười: “Tiêu tiền cho em cũng là sai sao hả?" “Không phải, tiêu tiền thì tiêu tiền, nhưng hôm nay anh tiêu xài như con nhà giàu phá của, thật khiến em cảm thấy có lỗi.”
Tôi nhìn lại, tất cả nhân viên của trung tâm thương mại đều đứng ở cửa nhìn chúng tôi từ đằng xa, dường như đangđợi xem hai chúng tôi sẽ tiếp tục càn quét tới cửa hàng nào.
Hôm nay tôi đã tiêu ít nhất hơn bảy triệu, chẳng qua chỉ trong một tiếng, Sở Tiêu Tiêu không nói tôi cũng chẳng để ý. “Anh mải mua đồ cho em nên quên mất. Em còn muốn mua gì nữa không, anh mua cho em hết. Không hiểu tại sao nhân viên kia lại dám coi thường chúng ta, anh thấy nhất định là bạn trai anh đây đã không cho em ăn mặc tử tế rồi.” “Miệng lưỡi dẻo quẹo, thôi được rồi, đừng quên mua quà cho Lâm Nguyệt Nhi.”
Những cửa hàng có thể mua đồ ở tầng này chúng tôi đều đã mua rồi, Sở Tiêu Tiêu đã không còn dám mua nữa, tôi nhìn dáng vẻ đa nghi như Tào Tháo của cô ấy, cảm thấy thú vị không nói nên lời.
Tôi vốn không thích tiêu tiền, Sở Tiêu Tiêu không mua tôi cũng không muốn mua nữa. Quanh đi quẩn lại khoảng vài vòng, chúng tôi cũng chưa tìm thấy món quà nào thích hợp với Lâm Nguyệt Nhi,không phải chúng quá xấu thì cũng là quá đắt, cuối cùng chúng tôi cũng chẳng còn cách nào, đành quay lại cửa hàng pha lê ban đầu.
Lúc này, nhân viên các cửa hàng đều hóng hớt dõi theo chúng tôi, tất cả mọi người đều muốn xem tiếp theo chúng tôi sẽ tới cửa hàng nào để vung tiền như rác.
Hai chúng tôi không rành về thời trang, phía sau có rất nhiều người dõi theo đầy phấn khích. Ngay khi quản lý cửa hàng Swarovski nhìn thấy chúng tôi, anh ta đã hận không thể nhào tới nghênh đón, vô cùng nhiệt tình. Theo lý mà nói, hai kẻ giàu nứt đố đổ vách tiêu như phá của chúng tôi đã tiêu nhiều tiền ở các cửa hàng khác như vậy, chắc chắn cũng sẽ tiêu không ít trong cửa tiệm của anh ta.
Nhân viên kia tuy xấu hổ khi thấy chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi mua nhiều một chút, cô ta cũng có thể được nhận rất nhiều hoa hồng. So sánh tiền với mặt mũi, cô ta đã quên phắt chuyện xấu hổ ban nãy mà nhiệt tình giới thiệu những sản phẩm hiện có tại cửa hàng vớichúng tôi “Máy cai đó nói sau trước tiểu qua s dây chuyền kia lại cho tôi đề Toi mói “Được thôi được thôi, tôi tự tay gọi cho anh, anh muốn tặng cho người lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn? Có cần trôi wiên giúp anh vài câu chúc không
Quản lý cửa hàng cuối đầu kh lưng. khóe miệng sức cười ngoài tới tam mang tai. Thực ra bạn họ không so thai độ của mình chọc giận mày Kẻ nhà giàu bởi vì đám người giàu sẽ điểm đường mua sắm để chứng minh năng lực tài chính của mình, như vậy bạn theo trai tài sẽ càng được hưởng nhiều hoa hồng
Cũng giống như tên giờ nhìn công t cung kinh hàm mermite vày nhưng thực chất đang thầm cười nhạo chúng tôi là lũ ngốc, bị bạn họ làm nhục con tới được tiền cho hen he
Tôi cười nhạt một trường khoai tay TRU Cai nói, “Việt đi tầng cho người cùng trang tin ban biet thuCùng lúc đó, tôi rút thẻ tín dụng màu đen ra đưa cho nhân viên kia, vẻ mặt của cô ta đã đủ nói lên hai chữ “hối hận”.
Sau khi nhận sợi dây chuyền và thanh toán, quản lý và nhân viên cửa hàng đều cúi đầu kh lưng đứng bên cạnh, chờ tôi chọn mua món hàng khác. “Được rồi, cứ thế đi, Tiêu Tiêu, chúng ta đi thôi.”
Người quản lý và nhân viên cửa hàng liếc nhìn nhau, ai cũng không dám tin vào những gì mình nghe được. “Anh, anh không xem nữa sao?” Quản lý ngạc nhiên đuổi theo tôi.
Tôi vô cùng chân thành nói: “Không, tôi không có tiền. Vốn chỉ muốn tới cửa hàng của anh mua quà cho bạn tôi. Anh xem chúng tôi cũng chỉ là tầng lớp công nhân, mua một món đó đã không dễ dàng gì, những thứ khác không mua nổi.”
Tôi và Sở Tiêu Tiêu mỗi người xách ítnhất mười túi hàng của những thương hiệu xa xỉ, nói như vậy thật sự rất không có sức thuyết phục. Nhưng tôi vừa nói xong, Sở Tiêu Tiêu lại gật đầu càng “chân thành" và nói với quản lý: “Cảm ơn, chờ chúng tôi có tiền lại tới mua”
Quản lý tức đến nỗi cái mũi suýt chút nữa lệch đi, con số hai chúng tôi mua tổng cộng lên tới hàng triệu, tới thăm không ít cửa hàng ở tầng này, duy nhất ở đây chỉ tiêu hơn một ngàn tê “Mọi người xem, anh chàng kia không phải là Trương Siêu của Tuấn Nhiên “Đúng vậy, ban này tôi chưa nhận ra, anh ta siêu giàu đấy "Cái gì gọi là siêu giàu hả, là vô cùng giàu có, anh ta là người giàu nhất thành phổ Thông chúng ta đó.” “Không là người giàu nhất tỉnh” “Chào ôi, cửa hàng kia sao lại không có mát thế chứ, sao lại đi đắc tội với con nhà siêu giàu vậy“Đúng đó, không phân biệt được người có tiền và kẻ nghèo sao, còn mở cửa hàng làm gì, về nhà bán khoai lang cho rồi.” “Đổi lại là tôi, tôi cũng không làm vậy, tôi sẽ đối xử với người giàu và người nghèo như nhau.
Trong tiếng cười nhạo của mọi người, quản lý đã giận tới nỗi hận không thể thiêu cháy cô nhân viên kia. Hôm nay bọn họ chẳng những mất tiền mà còn mất hết mặt mũi, nhất định sẽ bị cả giới kinh doanh chê cười.
Không chỉ có vậy, bọn họ còn đắc tội với người cực kỳ giàu có của thành phố Thông, việc buôn bán sau này biết làm sao đây chứ?
Nhưng chuyện này đã chẳng còn liên quan gì tới tôi nữa, bất kỳ ai cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình gây ra, đây là do bọn họ tự chuốc lấy.
Sở Tiêu Tiêu vẫn hỏi tôi: “Chúng ta hôm nay không quá đáng lắm chứ?"