*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Tôi khước từ ý tốt muốn giải quyết giúp phía cô tôi của ông Cam, bởi vì tôi không muốn có bất cứ liên hệ trực tiếp nào với cô của tôi.
Dù ông Cam có ra mặt thay tôi, bác ta vẫn đại diện cho Tuấn Nhiên, cũng đại diện cho tôi. Nói trắng ra là tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với cô của tôi, nghĩ đến bà ta là tôi lại đau đầu. “Anh định làm thế nào? Tại sao cô anh lại quen biết nhiều người làm cán bộ như vậy? Không phải bà ta chỉ là một bà nội trợ bình thường sao?”
Tôi đã kể cho Sở Tiêu Tiêu về thời thơ ấu của mình, cô ấy cũng biết rõ tính cách của cô tôi.
Trước khi dượng tôi gặp chuyện không may, hai người suốt ngày ăn không ngồi rồi, chẳng kiếm được đồng nào, vẫn luôn nhờ nhà tôi tiếp tế.
Bà ta chỉ là một bà nội trợ bình thường, sao có thể đột nhiên lắc mình một cái là tiếp xúc được với nhiều người quyền cao chức trọng như vậy?
Con gái bà ta Tô Tiểu Tường có tính nết như vậy mà lại có thể khiến Trần Như Hải muốn lấy về làm con dâu, phải biết rằng Trần Như Hải là người " cực kỳ nịnh hót, nếu có tôi không quyền không thể thì làm sao con gái bà ta được Trần Như Hải chấm? “Anh cũng không biết. Sau khi rời nhà đi từ năm mười bảy tuổi, anh không liên lạc với họ nữa. Nhưng bố mẹ anh để lại khá nhiều tiền sau khi họ qua đời, lúc ấy anh còn quá nhỏ, chỉ có thể để người giám hộ là bà ta bảo quản giúp anh. Em cũng biết hồi nhỏ anh đã sống như thế nào, anh chưa chạm vào số tiền đó thì nó đã bị bà ta cuỗm hết, căn biệt thự bố mẹ anh để lại cũng bị bà ta chiếm đoạt. Bố anh thông minh như thế nên bà ta hán cũng không phải kẻ ngu, chắc bà ta đã cầm tiền tiếp xúc với rất nhiều người quyền cao chức trọng.” “Có lẽ cô anh và họ cũng không phải quen biết bình thường, có vẻ Trần Như Hải cũng phải nể mặt bà ta vài phần. Dù anh không muốn người khác giúp đỡ, cũng nên nhờ người ta thăm dò đôi chút.” “Vậy cũng được, nhưng phải tìm người không có quan hệ gì với anh để đi thăm dò.” Tôi cười nói: “Anh nghĩ ra rồi, không ai thích hợp hơn Triệu Tử Thâm.”
Triệu Tử Thâm được hoan nghênh ở cả hai giới hắc bạch, bố cậu ta Triệu Cung Minh là viện trưởng của bệnh viện thành phố Thông, ông ấy quen biết rất nhiều người có thân phận, nghe ngóng vài ba chuyện này là dễ như trở bàn tay. “Đúng rồi, chiều nay chúng ta có thời gian rảnh, em đưa anh đi gặp mẹ em đi. Đợi lát nữa em dẫn anh đi mua chút quà cho mẹ em, anh cũng không biết bà ấy thích gì?”
Từ sau khi Sở Tiêu Tiêu cho tôi biết chút chuyện gia đình cô ấy, tôi rất rất muốn gặp mẹ vợ tương lai của mình.
Tôi không thể để Sở Hoài Ân có bất cứ biện pháp nào để chia cách tôi và Sở Tiêu Tiêu.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại né tránh ánh mắt: "Chúng ta còn phải về bệnh viện trông Thanh Thanh." “Bên phía bệnh viện giao cho Triệu Tử Thâm là được, chắc chắn cậu ta sẽ cố gắng hết sức. Mẹ em thấy quan hệ của chúng ta tốt như vậy thì sẽ biết anh biết cách chăm sóc cho em, có lẽ tâm trạng bà ấy sẽ tốt hơn, sức khỏe cũng tốt hơn đôi chút." “Không, không được, hôm nay em chưa chuẩn bị xong. Cuối tuần đi, em sẽ đưa anh đến đó. Chỉ cần anh đừng chạy mất vì sợ là được.”
Rõ ràng Sở Tiêu Tiêu đang trốn tránh, nhưng tôi nghĩ mãi mà không rõ cô ấy đang sợ điều gì. "Làm sao mà sợ chạy mất được?” Tôi cười nói, nhưng thấy cô ấy thực sự không muốn để tôi gặp mẹ cô ấy ngay bây giờ, tôi cũng không cố ép cô ấy, bèn gật đầu rồi hẹn lại cuối tuần.
Trong bệnh viện, tôi giao việc điều tra cô tôi cho Triệu Tử
Thâm, cậu ta nghe tôi nhắc tới tên cô tôi thì nhìn tôi bằng vẻ mặt "anh không biết chuyện gì đang xảy ra á". “Anh có biết Cục trưởng Tế của đồn công an thành phố không?”
Tôi lắc đầu: "Tôi không biết nhiều, việc này liên quan gì tới cô tôi?”
Triệu Tử Thâm đáp: “Mặc dù cô anh, Trương Mai đã gần năm mươi tuổi, nhưng trông vẫn hương sắc. Gã Cục trưởng Tề này nổi tiếng là trăng hoa, không cần tôi nói chắc anh cũng biết có quan hệ gì đúng không?"
Tôi lập tức hiểu ra, ý của Triệu Tử Thâm là cô tôi có gian tình của Cục trưởng Tề. “Không có khả năng cho lắm. Cậu không biết đâu, tình cảm giữa cô và dượng tôi rất tốt, bà ta chưa bao giờ tìm người khác kể từ sau khi dượng tối mất." “Chuyện này ai cũng biết. Trong nhà Cục trưởng Tề có một bà vợ lớn, nhưng bên ngoài ông ta chỉ có một mình cô anh. Trương Mai mở một tiệm cơm ở chợ đen, dù là bang Thanh Long hay bang Hồng Đăng đều biết không được gây rối với tiệm cơm này, đây là nơi đã được Cục trưởng Tề lên tiếng bảo kế, chỉ có anh là không biết."
Tôi không biết phải nói gì bây giờ và cảm thấy vô cùng kỳ diệu, bỗng nhiên được thấy một mặt khác trong cuộc sống của cô tôi, nó khác hoàn toàn với sự thâm tình mà bà ta tự biên tự diễn.
Tôi không nói bà ta cần phải ở góa, nhưng bà ta đã ngược đãi tôi ngày qua ngày, nói bố mẹ tôi giết người mà bà ta yêu nhất, có phải hơi quá buồn cười rồi không?
Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tôi biết rồi."
Triệu Tử Thâm dặn dò: “Cục trưởng Tề rất bênh vực người mình. Cô anh đã theo ông ta nhiều năm, chắc giữa hai người cũng có chút tình cảm, không hản là giao dịch thể xác. Anh đừng làm bậy, Cục trưởng Tề là một cục xương cứng đấy.
Tôi cười nói: “Tôi có cách khác.” “Tôi không có nói đùa với anh. Ông ta là người mềm cứng đều không ăn, bình thường rất chính trực, chỉ là cực kỳ bênh vực người mình vào những lúc cần bênh vực. Anh thấy Hứa Tường không, Hứa Tường chỉ có thể làm phó Cục trưởng dưới tay ông ta là đủ biết ông ta là người có thủ đoạn. Anh đừng uy hiếp ông ta bằng vũ lực hoặc bằng Tuấn Nhiên, ông ta sẽ không mắc bẫy đâu... “Nói cứ như chỉ có hai cách này thôi á... “Vậy anh có thể làm gì?” Triệu Tử Thâm khó hiểu hỏi. Cập nhật nhanh n*hất trên Truyện88.vip
Tôi đáp: “Thiên cơ không thể tiết lộ.
Vào khoảng ba giờ chiều, Triệu Tử Thâm báo cho tôi một tin tốt, Thanh Thanh và Mã Đại Tráng đã qua cơn nguy kịch và hiện đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc này tôi mới yên tâm và nhờ Triệu Tử Thâm phải giúp tôi chăm sóc thật tốt cho hai người họ, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Lục Thông đã tạm thời ngừng hoạt động, Sở Tiêu Tiêu cũng không cần đi làm, có thể ở bên cạnh tôi mỗi ngày.
Bằng lái xe của tôi chưa được cấp lại nên chỉ có thể để Sở Tiêu Tiêu lái xe trước. Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi kế tiếp phải đi đâu? “Anh định tìm người quen làm trong nhà nước hả? Em có vài người bạn cũ, chắc họ có thể giúp một tay.” Sở Tiêu Tiêu lên tiếng.
Tôi gật đầu, cười đáp: “Người quen mà anh tìm cũng có thể là người quen của em.” “Anh đang nói về ai vậy?” Sở Tiêu Tiêu thắc mắc. “Bố ruột của fan hâm mộ Lý Cát của em, Lý Lương. “Ông ấy? Làm sao ông ấy có thể giúp anh được?" Sở Tiêu Tiêu nói: “Bác Lý không quá quan tâm những việc này, bác ấy sẽ không bao giờ bán ân huệ cho người khác. Lý Cát tốt nghiệp rồi cũng chỉ vào làm trong một công ty chứng khoán, anh nhìn là biết, bác Lý chắc chắn sẽ không lạm dụng chức quyền của mình để đút lót cho người khác đâu.” “Cũng không tính là đút lót. Người khác làm khó anh, anh đi tìm ông ấy đứng ra giành công bằng lại không được à?”
Sở Tiêu Tiêu bất đắc dĩ: "Anh thật sự không hiểu ông ấy, như thể cũng không được. Ông ấy sẽ không giúp anh, ngay cả con ruột của mình mà ông ấy còn không giúp thì làm sao có thể giúp chúng ta?”
Tôi duỗi lưng một cái: “Vừa khéo thật, anh cược với em là chắc chắn ông ấy sẽ giúp anh.”
Sở Tiêu Tiêu mỉm cười. “Trương Siêu, vậy anh thua chắc rồi. Em hi vọng ông ấy giúp anh, nhưng anh không hiểu ông ấy.
Tôi nói: “Không phải mới nói một chút ấy là đủ rồi à. Ông ấy làm vậy đủ để cho thấy ông ấy là một người cực kỳ cuồng sĩ diện, có thể vì mặt mũi mà không cần bất cứ thứ gì. Do đó, chắc chắn ông ấy sẽ giúp anh. Em sẽ làm gì nếu em thua?"
Sở Tiêu Tiêu sững sờ vì không biết tôi lấy tự tin từ đầu ra.
Một lát sau, cô ấy cười mỉm, uốn lưỡi trả lời: “Nếu em thua, anh muốn làm gì em đều được cá."
Đệch! Tôi vội vàng quay đầu lại, tôi mà nhìn cô ấy lâu thêm nữa thì sẽ chảy máu mũi mất.
Quan hệ giữa nhà họ Sở và nhà họ Lý khá tốt, nhà của Lý Lương cũng ở cùng một khu với nhà Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu dừng xe lại: “Nhà bác Lý ở đây, chúng ta vào đợi ông ấy thôi. Chắc ông ấy vẫn chưa về, anh có chắc chắn không đấy?” "Cực kỳ chắc chắn, anh đã đang nghĩ đêm nay phải làm gì với em đây này.”
Các căn biệt thự ở khu này